Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 574

Nói xong, Tưởng Lễ Trí lại khom người với Lục Châu: “Bái kiến Cơ lão tiền bối.”
Lễ bái cực kỳ cung kính.
Lục Châu không thèm để ý đến hắn, tâm tư đều đặt vào hòn đảo ở chính giữa kia.
Tưởng Lễ Trí không quan tâm thái độ của Lục Châu, lại quay đầu nói với Mã Khánh: “Mã huynh, thấy thế nào? Ta còn hành lễ nghiêm chỉnh hơn huynh nhiều.”
“Tưởng Lễ Trí, ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy hả?” Mã Khánh chẳng hiểu ra sao.
Mẹ nó ngươi muốn hại người thì cũng đừng chọn ta chứ! Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
“Ta học theo huynh đó!” Tưởng Lễ Trí cười nói.
Sắc mặt Mã Khánh tái xanh, âm trầm nói: “Tưởng Lễ Trí, ta nghiêm túc nói cho ngươi biết, vị đang đứng trước mặt ngươi chính là cường giả cửu diệp đương thời, Cơ lão tiền bối.”
“Biết biết biết… ta tin, ta tin còn không được sao!” Tưởng Lễ Trí gật đầu.
“Vậy thì còn tạm được.” Mã Khánh nói. “Nếu không phải nể tình chúng ta có giao tình nhiều năm thì những lời vừa rồi của ngươi đã đủ để chúng ta tuyệt giao.”
“Ê ê ê, làm quá nha.”
Tưởng Lễ Trí vừa mới dứt lời, hòn đảo ở giữa đột nhiên phát ra âm thanh rung động thật lớn rồi rơi xuống dưới mười mét.
Mọi người cả kinh, tiếng nghị luận lập tức im bặt, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía Huyền Không đảo ở giữa.
“Huyền Không đảo lại rơi rồi! Cứ tiếp tục như vậy e là không bao lâu nữa cả hòn đảo sẽ chìm xuống đáy biển. Đến lúc đó trận pháp bị hư hại, bốn hòn đảo kia cũng sẽ chìm theo.”
“Bồng Lai đảo quả thật đang gặp kiếp nạn.”
Các tu hành giả đứng quan sát đều lộ vẻ đồng tình. Một người trong số đó lăng không bay lên, truyền âm nói vọng vào trong đảo:
“Hoàng đảo chủ không có đây, xin mời đảo chủ phu nhân bước ra chủ trì thế cục.”
“Đúng đó, mời đảo chủ phu nhân ra đây chủ trì.”
“Nào có đạo lý để khách nhân chờ ở bên ngoài… Bọn ta chờ đã mấy ngày!” Có người tức giận nói.
Giữa những tiếng nghị luận ỏm tỏi, đại môn từ từ mở ra. Hơn mười nữ tử áo vàng cầm dù giấy trong tay ngự không bay tới. Dù giấy chụm lại thành một hình vuông.
Một vị phụ nhân ung dung hoa quý nhẹ nhàng đứng trên dù giấy.
“Tham kiến Hoàng phu nhân!”
“Tham kiến Hoàng phu nhân.”
Vị phụ nhân này chính là phu nhân của đảo chủ Hoàng Thời Tiết.
Sắc mặt Hoàng phu nhân thong dong, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người rồi cao giọng nói: “Hoan nghênh các vị… Để chư vị đợi lâu.”
Tưởng Lễ Trí là người đầu tiên bước ra, ngẩng đầu nói: “Hoàng đảo chủ đâu rồi?”
“Đảo chủ có việc không thể trở về… Mọi sự tình trong Bồng Lai đảo sẽ do ta thay mặt chủ trì.”
Ánh mắt Hoàng phu nhân trầm xuống, trong lời nói không có mảy may cảm kích đám người này.
Có người lên tiếng: “Hoàng phu nhân, Huyền Không đảo sắp bị chìm rồi, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc này nữa chứ? Chúng ta sao có thể không vội vã!”
“Đúng vậy.” Hoàng phu nhân khẽ gật đầu.
Một khi Huyền Không đảo chìm xuống, Bồng Lai đảo sẽ vĩnh viễn nằm đưới đáy biển. Trầm ngâm một lát, Hoàng phu nhân cất cao giọng nói:
“Vậy thì như lời đã nói lúc trước, chỉ cần chư vị giúp ta chữa trị cho Huyền Không đảo, Bồng Lai đảo tất sẽ có trọng tạ.”
Tưởng Lễ Trí của Thái Hư Học Cung lập tức nói: “Ta chẳng cần gì khác, chỉ cần… đưa Lam Điền Ngọc cho ta.”
“Không được.” Cách đó không xa truyền tới tiếng phủ định. “Tại sao lại phải cho ngươi? Công lao là của mọi người!”
Lục Châu chỉ nghe một thoáng đã hiểu rõ tình hình.
Đâu có lợi ích, tất có người đông. Thế gian này làm gì có việc thi ân không cần báo đáp. Chẳng trách Hoàng phu nhân nhìn bọn hắn chẳng hề cảm kích.
Trong mắt nàng ta, những tu hành giả đường xa mà đến này chỉ là một đám sài lang hổ báo mèo khóc chuột. Chỉ cần Huyền Không đảo xảy ra chuyện, bọn hắn sẽ lập tức xông vào cướp bóc một trận, lại còn mang danh tiếng đến giúp đỡ bảo vệ người ta.
Nói một cách khó nghe thì hầu hết đám người ở đây đều đến để kiếm lợi.
Lúc này, trưởng lão Thanh Vân Kiếm Phái Mã Khánh chắp tay nói: “Chư vị, xin nghe ta nói một lời.”
Đám người quay sang nhìn về phía Mã Khánh.
Mã Khánh cung kính nói: “Nếu Hoàng đảo chủ không có mặt ở đây, vậy chúng ta mời Cơ lão tiền bối Ma Thiên Các ra mặt chủ trì đại cục, mọi người thấy thế nào?”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Cơ lão tiền bối Ma Thiên Các?
Đám người vội vã quay đầu nhìn xung quanh, rất nhanh đã phát hiện ra một nhóm ba người đang đứng ở một bên, gồm một lão giả và hai tiểu nha đầu có vẻ rất đần độn.
“Cơ lão tiền bối đến từ bao giờ?”
“Khiêm tốn như vậy sao?”
Có người kinh ngạc, có người nghi hoặc. Hoàng phu nhân đứng trên tán dù cũng nhìn về phía Lục Châu.
Tưởng Lễ Trí nói: “Mã huynh, huynh diễn kịch nhập tâm quá rồi đó.”
Mã Khánh hừ lạnh một tiếng. “Đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái nghe đây! Từ nay về sau, Thanh Vân Kiếm Phái và Thái Hư Học Cung cắt đứt quan hệ!”
Tưởng Lễ Trí đáp: “Cắt đứt quan hệ thì cứ cắt, nhưng nếu lão ta là Cơ lão tiền bối thật thì thứ này làm sao giải thích đây?”
Hắn giơ vật trong tay lên. Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Trong tay Tưởng Lễ Trí là một chiếc gương cầm tay màu đồng trông rất cổ kính. Mặt gương chỉ nhỏ bằng quả trứng gà nhưng xung quanh lại khắc đầy trận văn màu vàng kim.
“Thái Hư Kính?” Đám người xôn xao.
Thái Hư Kính còn có tên gọi khác là Thái Hư Kim Giám. Vật này cũng là bảo bối, chỉ là không có tác dụng gia tăng tu vi nên không được nhiều người chú ý.
“Nghe nói Thái Hư Kính là bảo bối thượng đẳng của Thái Hư Học Cung, có thể dùng để giám định bảo vật thật hay giả và giám định tu vi chân thực của một người… Vậy mà Thái Hư Học Cung cũng cam lòng đem thứ này ra.”
Tưởng Lễ Trí chắp tay, cao giọng nói: “Ta phụng mệnh lệnh của tổ sư gia mang Thái Hư Kính đến trợ giúp Bồng Lai Môn một tay.”
Mã Khánh cau mày, hai mắt toả quang mang nhìn chằm chằm vào Thái Hư Kính trong tay Tưởng Lễ Trí. Đây chính là lý do Tưởng Lễ Trí vẫn luôn tin chắc Cơ lão tiền bối kia là giả?
Nếu vậy thì ngày hôm đó lão giả chém giết dị tộc là ai? Chẳng lẽ mình bị hoa mắt? Hay là vị lão giả trước mắt này dựa vào ngày hôm đó để giả trang Cơ Thiên Đạo?
Không đúng… không thể để tên hỗn đản Tưởng Lễ Trí đánh bay não mình.
Mã Khánh tin tưởng bản thân không nhìn nhầm, dù sao có tin thì cũng chẳng tổn thất cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận