Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1964: Lựa chọn của Thượng Chương

“Minh Tâm à Minh Tâm, trong lòng ngươi thật sự chỉ có thiên địa cân bằng?” Thượng Chương lẩm bẩm.
“Đến vị trí của hắn, có lẽ chỉ có cân bằng mới là thứ hắn quan tâm nhất.”
“Hừ!” Thượng Chương Đại Đế không vui nói, “Nàng cho rằng Minh Tâm là người tốt sao?”
“Suỵt !”
Khổng Quân Hoa giật mình, đưa tay lên môi suỵt một tiếng.
Thượng Chương xem thường nói: “Nơi này là Thượng Chương, bản đế phê bình hắn hai câu thì sao chứ?”
“Thiếp thân chỉ sợ tai vách mạch rừng.”
Vừa dứt lời, một tu hành giả từ bên ngoài đi vào đại điện, khom người bẩm báo: “Đại Đế bệ hạ, phu nhân, điện thủ Ô Hành của Chiên Mông điện đến.”
“Mời vào.” Thượng Chương Đại Đế trở lại vương toạ, chậm rãi ngồi xuống.
Bên ngoài đại điện, Ô Hành mặc một thân trường bào đen, dáng người khôi ngô, ánh mắt sắc bén dẫn theo một đám người đi vào Thượng Chương đại điện.
“Điện thủ Ô Hành Chiên Mông điện bái kiến Thượng Chương Đại Đế.” Đám người Ô Hành khom người hành lễ.
“Miễn lễ.” Thượng Chương Đại Đế vừa đánh giá hắn vừa nói.
Khổng Quân Hoa đứng bên cạnh cũng cười nói: “Ô điện thủ, ta đã đọc thư ngươi gửi, nhưng bây giờ ngươi qua đây có phải là hơi gấp gáp rồi không?”
Ô Hành bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không còn cách nào. Điện thủ chi tranh sắp bắt đầu, Chiên Mông điện lại như rắn mất đầu suốt trăm ngàn năm nay, ta sao có thể là đối thủ của đám đạo thánh kia. Chẳng bằng nhân cơ hội này tìm một người có hạt giống Thái Hư, lại có Đại Đế làm hậu thuẫn thì tốt biết chừng nào.”
Khổng Quân Hoa gật đầu nhìn về phía Thượng Chương.
Thượng Chương nói: “Bản đế đúng là có hai người. Nhưng mà các nàng đều còn quá nhỏ, bản đế đề cử cho ngươi mấy vị đạo thánh của Thượng Chương điện, ngươi thấy thế nào?”
Ô Hành lập tức lắc đầu:
“Đa tạ hảo ý của Đại Đế, tuy rằng đạo thánh khác có thể tham gia điện thủ chi tranh, nhưng ngài cũng biết bọn hắn sẽ chỉ dừng lại ở đó. Người thật sự có thể đi xa hơn vẫn là đám người có hạt giống Thái Hư. Như Lam Hi Hoà của Trọng Quang điện, cho đến nay cũng đâu có ai dám đến khiêu chiến nàng ta.”
Thượng Chương Đại Đế do dự. Dù sao hai nàng cũng là nhân tài do hắn vất vả tìm về.
Ô Hành lấy ra một phong thư, cung kính dâng lên: “Ta đã trưng cầu ý kiến của Thánh Điện, đây là thư trả lời của bọn hắn.”
Thượng Chương Đại Đế đọc thư xong, phất tay áo một cái, phong thư hoá thành bột mịn.
“Thánh Điện cũng có hai người nắm giữ hạt giống Thái Hư, sao không bảo hắn nhường đi?”
“Thất Sinh tiên sinh là điện thủ Đồ Duy điện. Người họ Chư kia nghe nói còn đang cân nhắc xem chọn điện nào.” Ô Hành khom người, cao giọng nói: “Xin Đại Đế bệ hạ lấy đại cục làm trọng.”
Thượng Chương Đại Đế không nói chuyện.
Khổng Quân Hoa hạ lệnh: “Mời hai nha đầu tới đây.”
“Vâng.” Một tu hành giả xoay người rời đi.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, Hải Loa và Tiểu Diên Nhi đi vào đại điện.
Khổng Quân Hoa biết Đại Đế mềm lòng, rất nhiều lời không thể tự nói bèn chủ động đứng dậy, mỉm cười với hai nàng: “Diên Nhi, Hải Loa.”
“Tham kiến phu nhân.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhún người hành lễ.
Ô Hành quay đầu đánh giá hai nàng, trong mắt ngập tràn mừng rỡ.
Khổng Quân Hoa nói: “Gọi các ngươi tới là vì có một việc quan trọng muốn thương lượng với các ngươi. Việc này Đại Đế bệ hạ không làm chủ được, muốn hỏi ý các ngươi một chút.”
“Việc gì thế?” Tiểu Diên Nhi tò mò hỏi.
Khổng Quân Hoa liền kể lại ý định của Chiên Mông điện.
Tiểu Diên Nhi nhíu chặt mày, quan sát Ô Hành một chút rồi nói: “Muốn chúng ta đến làm điện thủ Chiên Mông điện?”
“Đúng vậy.” Khổng Quân Hoa cười nói, “Điện thủ là vị trí tượng trưng cho thân phận và địa vị, là con đường phải đi qua trước khi trở thành điện chủ, chưởng khống thập điện, duy trì cân bằng trong thiên hạ.”
“Không hứng thú.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Ô Hành cạn lời.
Khổng Quân Hoa tiếp tục nói: “Các ngươi hiện tại đã là đạo thánh, đặc biệt là Tiểu Diên Nhi không bao lâu nữa sẽ tấn thăng đại đạo thánh, thiên phú cực cao. Không nên bỏ lỡ cơ hội tốt này.”
Nói xong lời này, Khổng Quân Hoa nhìn về phía Ô Hành.
Ô Hành không phải người ngu xuẩn, đương nhiên minh bạch ý tứ của Khổng Quân Hoa, bèn khom người cười nói: “Đại Đế bệ hạ, nếu có thể, Chiên Mông điện ta nguyện nâng đỡ vị cô nương này trở thành điện thủ.”
Bàn tay hắn duỗi ra trước mặt Hải Loa.
Khổng Quân Hoa khen ngợi Tiểu Diên Nhi trước mặt mọi người, nếu hắn còn không thức thời thì chính là đồ không hiểu chuyện.
Hơn nữa Ô Hành cảm thấy Tiểu Diên Nhi có bệnh công chúa rất nặng, không dễ trêu vào. Nha đầu bên cạnh văn nhã yên tĩnh, hẳn là dễ đối phó hơn.
Hải Loa nói: “Không hứng thú.”
Giọng điệu và thái độ không hề khác Tiểu Diên Nhi.
Ô Hành cạn lời.
Bản thân hắn rất tự tin về Chiên Mông điện. Tuy rằng bọn hắn là rắn mất đầu nhưng vẫn luôn được Thánh Điện nâng đỡ, cửu điện còn lại cũng không gây khó dễ gì. Huống hồ Thái Hư rộng lớn như vậy, ai sẽ rảnh rỗi chạy tới gây sự với Chiên Mông điện?
Ô Hành nói: “Hải Loa cô nương, Chiên Mông điện chúng ta là một trong thập điện. Nếu ngài chịu gia nhập Chiên Mông, tương lai rất có thể sẽ kế thừa vị trí điện chủ. Ngài có biết vị trí điện chủ có ý nghĩa như thế nào không?”
Hải Loa hỏi: “Ý nghĩa gì?”
“Nghĩa là ngài sẽ có cơ hội tiếp xúc với thiên Chí Tôn. Hẳn là không cần ta giới thiệu, ngài cũng biết thiên Chí Tôn cường đại như thế nào nhỉ?” Ô Hành lộ vẻ kiêu ngạo.
“Không biết.” Hải Loa lắc đầu.
Đúng là tức chết người.
Khổng Quân Hoa nói: “Thiên Chí Tôn là cảnh giới chí cao trong Thái Hư. Đến thiên Chí Tôn sẽ lĩnh ngộ được quy tắc và lực lượng thuần tuý nhất trong thiên địa, không bị không gian ước thúc.”
“Thế có chết không?” Tiểu Diên Nhi chớp chớp mắt hỏi.
Khổng Quân Hoa cũng bị nghẹn lại, nói không nên lời.
Thấy biểu tình của mọi người có vẻ quái dị, Tiểu Diên Nhi bĩu môi nói: “Đại Đế bệ hạ từng nói không ai có thể vĩnh sinh.”
Ý là, các ngươi đừng có mà nói với ta thiên Chí Tôn đột phá được thời gian trói buộc, đạt được vĩnh sinh nha?
Khổng Quân Hoa mỉm cười nói: “Đúng là không ai có thể vĩnh sinh, chỉ là sống lâu hơn người khác mà thôi. Thiên Chí Tôn chính là nhóm người sống lâu nhất trên đời này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận