Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1327

Đám cao thủ đại nội bị đánh bay chỉ trong giây lát, lực lượng Mệnh Cách bao bọc lấy toàn thân lão giả.
Thương thế trên người lão khỏi hẳn chỉ trong chớp mắt!
Lão giả phóng thẳng lên không trung, hét lớn: “Ngươi không phải là đối thủ của ta, đây chính là lực lượng Mệnh Cách mạnh nhất của ta!”
Chữa trị?
Lục Châu còn đang suy nghĩ, lão giả đã biến mất!
Lần đầu tiên giao thủ với mười ba Mệnh Cách, hắn chưa có kinh nghiệm.
Một cỗ cương khí cuốn tới, ngọc bàn đột nhiên xuất hiện dưới chân Lục Châu, đánh thẳng lên trời.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy có cao thủ đánh ngang tay với Các chủ. Lão giả lưng còng này không đơn giản nha!”
“Tu vi của chúng ta rất khó có thể bắt giữ được thân ảnh của lão.”
Nhan Chân Lạc thu hồi ánh mắt, nhìn Hạ Trường Thu đứng bên cạnh, nghiêm túc nói: “Không có ai là vô địch. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, lần này Các chủ gặp phiền phức rồi.”
“Đừng có diệt uy phong của phe mình! Các chủ chỉ đang làm nóng người thôi…” Hạ Trường Thu nói.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên không trung. Tầng mây dày đặc đã che khuất tầm nhìn, bọn hắn chỉ nghe được tiếng động ầm ầm không ngừng truyền đến.
“Đằng kia kìa!”
Tiểu Diên Nhi đạp không bay lên, chỉ tay về phía chân trời nói.
Tư Vô Nhai lập tức nhìn về phía đó. Hắn biết rõ Tiểu Diên Nhi tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản nên khả năng cảm ứng tốt hơn người bình thường nhiều.
Quả nhiên... Tại vị trí đó, ngọc bàn xuất hiện và đang hạ dần xuống. Lục Châu thi triển Thái Huyền chi lực, liên tục chưởng xuống ba lần!
Lam quang loé lên khiến lão giả lưng còng không khỏi kinh hãi. Lão lập tức dùng lực chống đỡ ngọc bàn.
Thái Huyền chi lực chỉ còn lại một nửa. Lục Châu trầm giọng nói:
“Đến lúc kết thúc rồi.”
“Hả?” Lão giả lưng còng không hiểu ý Lục Châu.
Trong tay Lục Châu xuất hiện Vị Danh Kiếm, Thái Huyền chi lực bao bọc lấy Vị Danh, Tử Lưu Ly trong tay phải khẽ động.
Rắc !
Trong phương viên trăm mét, toàn bộ nguyên khí và không khí đều bị ngưng kết thành băng.
Lão giả lưng còng giữ chặt lấy ngọc bàn, đến khi phát hiện thì đã muộn.
“Hợp cấp?”
Toàn thân lão đã bị đóng thành băng, không cách nào điều động nguyên khí, lập tức rơi thẳng xuống.
Lục Châu cầm Vị Danh Kiếm, vận chuyển Thái Huyền chi lực đâm xuống.
Ầm!
Vị Danh Kiếm thế như chẻ tre, kiếm cương màu lam sắc đầu tiên phá vỡ tầng băng, sau đó đâm xuyên qua ngọc bàn.
Rắc!
Trong mắt lão giả ngập tràn tơ máu, bờ môi không ngừng run run. “Phá!!”
Hơn mười đạo lực lượng Mệnh Cách bắn ra, xuyên thủng tầng băng. Lão đau lòng nhìn ngọc bàn rồi tung ra một chưởng về phía Lục Châu.
“Hủy ngọc bàn của ta, ta lấy mạng ngươi!”
Lục Châu thong dong nói: “Lôi Cương!”
Lôi Cương chưởng ấn từ trên trời thi nhau rơi xuống. Oành oành oành!
Toàn thân lão giả tê rần, trái tim và linh hồn đều run rẩy.
“Ngươi… ngươi chỉ có mỗi chiêu này?!”
“Một chiêu là đủ.”
Lão giả đập xuống đất, nện thành một cái hố hình người.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lão phu muốn xem xem, là năng lực chữa trị của ngươi nhanh hơn hay lão phu nhanh hơn!”
“Lôi Cương!”
Lại một đạo Lôi Cương từ trên trời giáng xuống. Lão giả vừa ngẩng đầu lên đã bị bổ trúng, mái tóc lão dựng lên chẳng khác nào cây chổi.
[Ting ! đánh giết khôi nô, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Đám người nhìn đến ngây ngốc.
“Hắn còn sống!”
“Lực lượng Mệnh Cách của hắn là chữa trị, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.”
Lục Châu cực kỳ hài lòng gật đầu. Lôi Cương rốt cuộc kích phát ra 1% khả năng tất sát.
Bỗng nhiên ngọc bàn bị tổn hại lại xoay tròn rồi bay lên cao, ngăn trở Lôi Cương.
Lực lượng Mệnh Cách của lão giả lại nở rộ, chỉ trong hai hơi thở lão đã được chữa trị nguyên vẹn.
“Quá đáng, năng lực như vậy ai mà chơi lại?!”
“Đúng là quá đáng thật… nhưng loại trị liệu này cũng có hạn chế, nếu lão gặp phải cao thủ cùng cảnh giới thì rõ ràng trời sinh đã yếu hơn người ta một phần.”
Sau khi được chữa trị, lão giả đạp đất bay lên như sao băng, gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa cao đến 125 trượng !
Chỉ trong chớp mắt, lão giả mang theo pháp thân xuất hiện cách Lục Châu nửa mét, thanh sắc Tinh Bàn toát ra khí thế như muốn dời non lấp biển.
Lục Châu lúc này nhỏ bé như một chiếc lá nằm lẻ loi trơ trọi giữa không trung.
Ngay lúc thanh sắc Tinh Bàn lượn vòng bay tới, Lục Châu hờ hững vung ra một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
“Tuyệt Thánh Khí Trí.”
Kim sắc chưởng ấn từ trên trời ập xuống.
“Ngươi rốt cuộc cũng chịu đổi chiêu.” Lão giả lưng còng âm trầm nói. Tinh Bàn đánh về phía chưởng ấn.
Ầm ầm ầm!
Chưởng ấn không hề suy suyển mà ngược lại, thanh sắc Tinh Bàn vỡ vụn rồi tan biến trong hư không.
Tuyệt Thánh Khí Trí nặng nề nện vào vương miện trên đầu pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Vương miện vỡ vụn, đầu của pháp thân cũng vỡ vụn.
Phốc!
Lão giả phun ra máu tươi. “Đây là chưởng ấn gì?!”
“Chưởng ấn lấy mạng ngươi.”
“Không sao cả, ta có năng lực chữa trị!”
Xoẹt !
Tuyệt Thánh Khí Trí từ một hoá thành năm, ép chặt lấy lão giả tựa như nhốt lão vào một căn phòng khép kín.
Oanh!
Âm thanh rung chuyển như kình lôi.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận