Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1920: Di vật cũng mất

“Bạch Trạch đây là…” Đám người trợn mắt há hốc mồm. Bọn hắn cực khổ lùng bắt nó, mà bây giờ nó lại còn chạy về phía bọn hắn.
Bạch Trạch đáp xuống trước mặt Lục Châu, nó khuỵu chân trước xuống, đầu cúi thấp như đang hành lễ.
Lục Châu nhìn nó chăm chú. Thời gian qua đi, trông Bạch Trạch có vẻ trưởng thành hơn một chút, thần thái trầm ổn, lông trên người cũng dày hơn, khí tức càng thêm tinh thuần.
Trong mắt Lục Châu tràn ngập ôn hoà và cảm động. Lão bằng hữu, ngươi trở về rồi.
Lục Châu nhẹ nhàng bay lên lưng nó, vươn tay vuốt ve đầu Bạch Trạch. “Đi thôi.”
Bạch Trạch đạp không bay lên, quang mang bắn ra bốn phía, xẹt một cái đã biến mất ở chân trời, chỉ để lại một đám người đang ngây ngốc há hốc mồm.
Sau khi Lục Châu rời đi hai canh giờ.
Phía chân trời xuất hiện một thông đạo lớn, một nhóm tu hành giả chậm rãi bay ra.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa nhìn về phía vực sâu. Hải Loa nói: “Hôm nay là ngày giỗ một trăm năm của sư phụ, không biết các sư huynh sư tỷ có tới được hay không.”
“Hẳn là đi không được.” Tiểu Diên Nhi nói, “Thượng Chương Đại Đế tính tình rộng rãi nên mới cho phép chúng ta đi, mấy vị khác đều không rộng lượng như vậy.”
“Ừm.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, khi trở về ta sẽ liên hệ với các sư huynh sư tỷ.”
Đoàn người bay về phía vực sâu. Đến nơi, Tiểu Diên Nhi bay xuống miệng vực, đột nhiên nghi hoặc nói: “A? Phiền Lung Ấn đâu rồi?”
Hải Loa cũng bay tới, kinh ngạc nói: “Phiền Lung Ấn là đồ vật của sư phụ mà? Sao lại biến mất?”
Mấy tu hành giả đứng bên miệng vực cũng nhận ra vấn đề, vội trấn an: “Hai vị cô nương đừng gấp, có việc gì cứ phân phó cho bọn thuộc hạ.”
Tiểu Diên Nhi cau mày bay vòng quanh tìm kiếm chút vết tích nhưng chẳng thấy gì. Nàng lộ vẻ bi thương, ấm ách nói: “Ngay cả di vật cũng không còn.”
Hải Loa thở dài: “Có lẽ là vực sâu rộng ra nên Phiền Lung Ấn rơi xuống rồi.”
“Sư phụ…”
Hai người thấp giọng khóc nức nở.
Không biết đã qua bao lâu, mấy tu hành giả mới lên tiếng: “Đại Đế có dặn không nên rời khỏi Thái Hư quá lâu, mời hai vị cô nương trở về.”
“Chờ một chút đi. Hôm nay là giỗ trăm năm của sư phụ ta, có thể cho chút thời gian không?” Tiểu Diên Nhi phàn nàn.
“Từ cô nương nói đúng, vậy chúng ta chờ thêm một canh giờ.” Bọn hắn biết rõ hai người này có địa vị rất lớn trong lòng Thượng Chương Đại Đế, đương nhiên không dám làm khó.
Hai nàng lại bái tế trong vực sâu một đoạn thời gian mới đứng dậy rời đi.
Vừa định bay về phù văn thông đạo, các nàng đột nhiên nghe được bên miệng vực có một người đang chửi ầm lên:
“Tên khốn kiếp nào không có mắt làm hỏng bia mộ của bằng hữu ta rồi! Tổ sư nhà ngươi thứ thất đức!”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa quay đầu nhìn về phía người đó. “Đó là ai thế?”
Người kia lại tiếp tục chửi mắng: “Cái thứ vương bát đản, đừng để ta bắt được ngươi… Nếu không ta nhất định sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, rút xương lột da!”
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc nói: “Chúng ta đến xem đi.”
“Hai vị cô nương, chính sự quan trọng.” Đám tu hành giả lên tiếng can ngăn.
“Bây giờ cũng là chính sự.” Tiểu Diên Nhi và Hải Loa mặc kệ bọn hắn, bay về phía người kia.
Vừa đến nơi, hai nàng lập tức nhận ra người này. Tiểu Diên Nhi cười nói: “Đoan Mộc đại thánh nhân?”
Đoan Mộc Điển cũng giật nảy mình, không ngờ có người đến gần mà mình lại không hề hay biết.
Đám tu hành giả Thượng Chương điện nhìn thấy Đoan Mộc Điển cũng nghi hoặc hỏi: “Đoan Mộc đại thánh nhân không phải đã trở lại Thái Hư rồi sao? Vì cái gì lại xuất hiện ở nơi này?”
Đoan Mộc Điển nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ bi thương nói: “Đôn Tang là nơi ta đã thủ hộ nhiều năm nên rất có cảm tình. Thỉnh thoảng ta trở về thăm một lần cũng đâu có gì sai?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói, “Đoan Mộc đại thánh nhân, vừa rồi ngài mắng ai thế?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ tới một kẻ đáng hận, muốn giẫm nát mộ tổ nhà hắn mà thôi.”
“Nha…” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Vậy ngài tiếp tục đi, chúng ta đi về trước.”
“Không tiễn.”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cùng đám tu hành giả Thượng Chương điện bay về phía phù văn thông đạo.
Đoan Mộc Điển thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía vực sâu, nói: “Lão Lục, đừng trách ta nha. Ngươi ở trên trời hãy phù hộ cho chúng ta.”
Cùng lúc đó.
Lục Châu và Bạch Trạch đã tiến vào phù văn thông đạo đi thông tới kim liên giới Ma Thiên Các.
Trở lại chốn cũ, Lục Châu cảm khái thở dài một tiếng. Hắn vỗ lên lưng Bạch Trạch, ra hiệu cho nó bay về phía đại điện Ma Thiên Các.
Bay được nửa đường, Lục Châu nhìn thấy bốn vị trưởng lão đứng trong Diễn Võ Trường ra sức tu luyện, bèn nhẹ giọng nói: “Bốn vị trưởng lão, dạo này khoẻ chứ?”
Bốn vị trưởng lão giật bắn mình, đột ngột ngẩng đầu nhìn lên không trung. Trước mắt bọn hắn là một lão giả râu tóc xồm xoàm như dã nhân, nhưng Bạch Trạch và Thiên Ngân trường bào vừa nhìn đã lập tức nhận ra.
Bốn người run rẩy không ngừng vì hưng phấn và kích động. Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt khom người, cao giọng hành lễ:
“Bái kiến Các chủ!”
Lục Châu đáp xuống đất, đứng trước mặt bốn người gật đầu nói: “Tốt lắm.”
Vừa dứt lời, Phan Trọng, Hoa Nguyệt Hành và Chu Kỷ Phong từ xa bay vọt tới. Khi nhìn thấy Các chủ, bọn hắn đứng sững sờ tại chỗ, sau đó cấp tốc bay tới quỳ gối hô to:
“Bái kiến Các chủ!”
“Không cần đa lễ.” Lục Châu vung tay áo.
Ba người đứng lên. Lục Châu nhìn quanh khắp Ma Thiên Các rồi nghi hoặc hỏi: “Chỉ có mấy người các ngươi? Những người khác đâu?”
Bốn vị trưởng lão lập tức xấu hổ vô cùng, vội vàng quỳ xuống nói: “Chúng ta không bảo vệ tốt nha đầu, các nàng đã bị người trong Thái Hư bắt đi.”
Lục Châu nhướng mày, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Bốn vị trưởng lão lần lượt kể lại chuyện xảy ra sau khi rời khỏi Văn Hương Cốc, chín vị đệ tử chia nhau đi ra cửu liên để bảo trì cân bằng rồi bị đám người Thái Hư bắt.
Phan Ly Thiên nói: “Nghe nói Thái Hư có một loại thần vật có thể định vị thánh nhân, nhưng lão hủ cho rằng sự việc không đơn giản như vậy. Người tên là Thất Sinh kia tâm tư kín đáo, dường như có thể biết rõ nơi chúng ta sẽ đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận