Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 568

Đúng lúc này, dưới mặt đất có một đội tu hành giả ngẩng đầu nhìn cuộc chiến, thấy vậy khẽ quát:
“Hành động theo kế hoạch, tiếp ứng thủ lĩnh!”
Mấy tên tu hành giả phi hành ở tầng trời thấp, dùng tốc độ cực nhanh bay về nơi Thiên Cẩu rơi xuống.
Lục Châu vung tay lên thu hồi Bạch Trạch, trong lòng lại nghi hoặc.
Sao vẫn không nghe tiếng thông báo của Hệ thống? Chẳng lẽ có cạm bẫy?
“Liên kết vận mệnh?” Trong đầu Lục Châu đột nhiên hiện lên mấy chữ quỷ dị.
Lục Châu gật gù. Chẳng trách Lan Ni chẳng có vẻ gì là sợ hãi, chẳng trách hắn gan to bằng trời, dám mang quan tài đến Ma Thiên Các. Đúng là một kẻ gian trá.
Liên kết vận mệnh là một thủ đoạn câu thông lực lượng của Đại Viêm, về sau bị các thi thuật giả sử dụng trong vu thuật.
Khi trước Tư Vô Nhai bị Phược Thân Thần Chú trói buộc đã từng nghĩ tới việc lợi dụng Chư Hồng Cộng để liên kết vận mệnh, lừa gạt sư phụ ra tay giải khai thần chú.
Điều khác biệt ở đây là Lan Ni liên kết vận mệnh mình với hung thú Thiên Cẩu.
Nói cách khác, mạng của Thiên Cẩu cũng chính là mạng của hắn. Chỉ cần Thiên Cẩu không chết, Lan Ni cũng bất tử!
“Thiên Cân Truỵ!” Lục Châu lao vụt xuống.
Bản thân Lan Ni đã mất sức chiến đấu, bị một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí đánh trúng, thân thể hắn đã bị tổn hại rất nhiều.
Thiên Cẩu rơi xuống đất, đất cát bay lên mịt mù che khuất tầm nhìn. Ở đằng xa trong rừng cây, mấy đạo thân ảnh đang lao tới chỗ Thiên Cẩu với tốc độ cực nhanh.
Lục Châu hạ xuống đứng trên một ngọn cây quan sát bên dưới.
Bỗng đâu từ bầu trời phương bắc đột nhiên xuất hiện hơn trăm đạo thân ảnh đang lao tới nơi này với tốc độ cực nhanh.
“Có mai phục?”
Lục Châu không cho rằng Lan Ni tính toán kỹ như vậy.
Cát bụi tản đi, hơn trăm thân ảnh kia ngự kiếm bay tới, càng lúc càng gần.
Lục Châu đưa mắt nhìn Thiên Cẩu.
Lan Ni nâng tay vỗ một chưởng vào mi tâm Thiên Cẩu, hung hăng lau đi máu tươi trên khoé miệng rồi nở một nụ cười đắc ý như đang chứng tỏ mình đã thắng.
Lục Châu nhìn thấy mấy tên tu hành giả bay tới nâng đỡ Lan Ni rồi mang hắn chạy đi.
Còn hơn một trăm tên kiếm tu đang ngự kiếm phi hành tới không biết là người của môn phái nào, không rõ là địch hay ta.
Thôi vậy.
Lục Châu nhấc tay, trong lòng bàn tay xuất hiện tấm Thẻ Nguỵ Trang cuối cùng, năm ngón tay co lại bóp nát tấm thẻ.
Ông!
Một toà pháp thân cao mười lăm trượng đứng sừng sững giữa trời. Kim liên dưới trướng với chín mảnh liên diệp toả kim quang rạng rỡ đến chói mắt.
Lan Ni được thuộc hạ vác trên lưng, ngoảnh đầu nhìn lại, vừa nhìn trái tim đã ngừng đập trong nháy mắt.
Cửu diệp?!
Lục Châu ngạo nghễ đứng phía trước pháp thân, mặc kệ hơn trăm tên kiếm tu vừa tới là người môn phái nào, dùng nguyên khí hùng hồn truyền âm ra lệnh:
“Truy nã dị tộc!”
Hơn trăm tên kiếm tu vốn đang có công vụ trong người, chỉ tình cờ bay ngang qua đây, bị tiếng gào của Thiên Cẩu thu hút sự chú ý nên mới ngự kiếm bay tới.
Từ xa bọn hắn đã nhìn thấy Thiên Cẩu với cặp cánh khổng lồ đang rơi thẳng xuống đất. Cho rằng gần đó vừa phát sinh chiến đấu, bọn hắn muốn làm ngư ông đắc lợi, chiếm Thiên Cẩu thành của riêng…
Khi bọn hắn chỉ còn cách Thiên Cẩu có một dặm, rốt cuộc cũng nhìn thấy người vừa tung chưởng đánh hạ Thiên Cẩu.
Đó là một lão giả tóc trắng tung bay, hai mắt có thần, mặc trường bào đứng đón gió… Khí thế kia khiến cho người khác phải sinh lòng kính sợ. Lão giả này chắc chắn không phải kẻ yếu.
Ngay khi bọn hắn đang định tiếp tục bay tới thì đột nhiên một toà pháp thân cửu diệp sừng sững xuất hiện.
Hơn trăm tên kiếm tu lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên! Bên tai truyền đến thanh âm của lão giả: “Truy nã dị tộc!”
Cửu diệp vừa xuất hiện đã chấn nhiếp chúng sinh! Không cần biết đối phương là địch hay bạn, nhất định phải thần phục!
Cái gì mà ngư ông đắc lợi? Lập tức bị bọn hắn quên sạch sành sanh.
Vị trưởng lão cao tuổi dẫn đầu đoàn kiếm tu đảo mắt một vòng rồi trầm giọng quát: “Truy nã dị tộc!”
“Truy nã dị tộc!”
Cửu diệp đã lên tiếng, ai dám không nghe lời? Mọi tạp niệm đều phải gác lại. Hơn trăm tên kiếm tu xông lên đuổi theo đám người Lan Ni.
Dưới sự chỉ huy của cửu diệp, tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn và dốc hết sức lực. Cảm giác này trước nay chưa từng có.
Đám đệ tử kiếm tu điên cuồng đuổi theo, người nào cũng gọi ra mấy đạo kiếm cương truy kích. Cây cối trong rừng ngã đổ, kiếm cương va chạm khắp nơi!
Lan Ni nằm trên lưng đồng bọn, tròng mắt trừng lớn như muốn lồi ra ngoài.
“Chạy mau! Nhanh, nhanh lên, là cửu diệp, không phải đồ giả. Vậy tại sao khi còn ở Ma Thiên Các lão lại không ra tay? Là muốn đùa giỡn mình sao?
Lan Ni chợt nhớ lại cảnh tượng mèo vờn chuột cũng y hệt như thế. Loại cảm giác tuyệt vọng của một con chuột bị đùa bỡn nhuốm đầy bất lực, tuyệt vọng đến mức khiến hắn không thể thở nổi.
Lúc này, tên đồng bọn cõng Lan Ni đột nhiên ngừng lại.
Lan Ni nhướng mày hạ lệnh: “Vì sao lại dừng? Chạy mau!!”
Mẹ nó, ngươi còn dám lớn tiếng. Tên đồng bọn thầm mắng rồi dùng lực ném Lan Ni ra xa.
Toàn thân Lan Ni bay thành hình vòng cung rồi nện xuống mặt đất.
Tên đồng bọn đưa mắt nhìn quanh rồi ngẩng đầu nhìn về phía pháp thân cửu diệp… Hắn hít một hơi thật sâu, mắng to: “Ngươi hại ta”.
Lan Ni bị hai chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí đánh đến nội thương, còn sống được là nhờ Thiên Cẩu liên kết vận mệnh với hắn, mọi tổn thương của Lan Ni đều truyền hết cho Thiên Cẩu. Dù là vậy, mạng sống của Lan Ni lúc này cũng như ngàn cân treo sợi tóc.
Lan Ni khổ mà không thể nói rõ.
Mẹ nó ta nào biết lão thật sự là cửu diệp chứ!
Quan tài do tiên tổ lưu lại có thể nghiệm chứng cửu diệp, vì sao lại thành thế này?
Lúc này hơn trăm tên kiếm tu đã tìm tới.
“Trưởng lão! Ở đây này.”
“Phát hiện mục tiêu!”
“Cố gắng bắt sống hắn.”
“Vâng!”
Đồng bọn của Lan Ni không thèm cố kỵ nữa, cắn chặt răng chỉ tay vào Lan Ni đang nằm thoi thóp dưới đất. “Ngươi gieo gió gặt bão!”
Nói xong hắn quay đầu bỏ chạy!
Mấy tên kiếm tu hạ xuống đất nâng Lan Ni lên, ngự không bay về.
Những kiếm tu khác lại tiếp tục truy kích đồng bọn của Lan Ni. Gần trăm người vây đánh mấy tên tu hành giả, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận