Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1579

Khi thân ảnh hắn đã hoàn toàn biến mất, đám người mới thở phào một hơi.
“Không ngờ chân nhân lại tốt tính như vậy.”
“Đúng là ngoài dự liệu.”
“Nếu hắn cũng hồ đồ như Tần Đức thì chúng ta xong đời.”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Biết người biết mặt không biết lòng. Đừng nên tuỳ tiện đánh giá một người mà ngươi chưa hiểu rõ.”
Đám người gật đầu.
Lúc này, Lục Châu trong hình ảnh nhìn về phía Tư Vô Nhai, khẽ gọi: “Lão thất.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư có lời muốn nói với ngươi.”
Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ động, lập tức đáp: “Vâng.”
Đám người biết điều, đồng loạt tránh đi.
Tư Vô Nhai thu hồi phù chỉ, bay lên đạo trường không một bóng người rồi bày trận bố ra, thiêu đốt phù chỉ lần nữa.
“Sư phụ cứ việc phân phó, đệ tử nhất định sẽ dốc toàn lực.”
Trên thực tế, khi Trọng Minh Điểu xuất hiện, Lục Châu vẫn đang vận dụng thần thông Thiên thư để quan sát tình hình nơi này. Hắn kinh ngạc trước sự cường đại của Trọng Minh Điểu, mà cũng rất lo lắng cho Tư Vô Nhai.
“Vi sư biết ngươi luôn luôn tự tin. Nhưng đối thủ là Tần Đức, ngươi không sợ hắn giết mình sao?”
Tư Vô Nhai không biết sư phụ đã quan sát mình trong bóng tối, còn tưởng là sư phụ chỉ đang suy đoán, bèn đáp:
“Tần Đức muốn có át chủ bài bảo mệnh nên sẽ không hạ sát thủ với đồ nhi.”
“Không sợ có điều bất trắc?”
“Cho dù có bất trắc, đồ nhi cũng có chút thủ đoạn.”
Tư Vô Nhai lấy ra một vật thể hình con rối. Con rối không lớn, trông như làm từ bùn, khá xấu xí.
Lục Châu vừa nhìn đã nhận ra, cau mày nói: “Khôi nô?”
Hắn không ngờ Tư Vô Nhai lại nghiên cứu ra thứ đồ chơi này.
Tư Vô Nhai nói: “Khôi nô này không giống với các loại khôi nô khác. Khôi nô khác khắc hoạ trên thân thể người, loại do đồ nhi tạo ra chỉ cần mang theo người là được, có thể so sánh với một Mệnh Cách. Tần Đức dù có kinh nghiệm phong phú, hiểu rõ khôi nô cũng sẽ không ngờ được khôi nô này có nhiều tác dụng đặc thù như sau: thứ nhất là cường quang gây mù mắt, một khi kích phát sẽ bắn ra cường quang đủ mạnh khiến đôi mắt lập tức bị mù, thứ hai là…”
“Thôi được rồi.” Lục Châu phất tay.
Vừa nghe đến một đống lý luận là hắn lại đau đầu. Về sau ngươi trang bức, lão phu sẽ mặc kệ.
“Ai giết Tần Đức?” Lục Châu nói sang chuyện khác.
“Trọng Minh Thánh Điểu, là toạ hạ dưới trướng Lam tháp chủ.” Tư Vô Nhai thành thật đáp.
“Trọng Minh Thánh Điểu?”
“Hẳn là thánh thú, trên người nó có khí tức Thái Hư rất nồng đậm, Tần Đức hoàn toàn không phải là đối thủ. Có thể thấy Lam tháp chủ vẫn luôn quan tâm mật thiết đến nhất cử nhất động của Bạch Tháp. Hôm nay đồ nhi sẽ mang mọi người trở về Ma Thiên Các.”
Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm suốt rất là khó chịu.
Lục Châu gật đầu nói: “Những việc này ngươi cứ tự mình làm chủ. Đoạn thời gian này vi sư rời đi, việc tu hành của các ngươi có chậm trễ không?”
Tư Vô Nhai mỉm cười đáp:
“Bốn vị trưởng lão tiến bộ nhanh kinh người, một tháng trước đã tiến vào Thiên Giới Bà Sa. Hiện tượng mất cân bằng diễn ra nghiêm trọng, Ma Thiên Các không thiếu Mệnh Cách Chi Tâm, muốn tấn thăng đến bốn Mệnh Cách tương đối dễ dàng. Tin rằng không bao lâu nữa tu vi các vị trưởng lão sẽ tiến thêm một bước.”
“Mạnh hộ pháp cũng tiến vào Thiên Giới Bà Sa rồi, chỉ là thiên phú kém hơn các vị trưởng lão.”
“Thẩm hộ pháp và Lý hộ pháp đều tăng thêm một Mệnh Cách, nhưng khu vực Mệnh Cung của bọn họ không lớn, hạn mức tối đa e là không được cao.”
“Thiên phú của Chu Kỷ Phong và Phan Trọng không tồi, đã bước vào bát diệp.”
“Ngũ sư tỷ đang xung kích lên Thiên Giới Bà Sa, có thành công hay không thì đồ nhi chưa rõ.”
“Bát sư đệ đã đi hoàng liên giới, vẫn là thập nhất diệp, tính toán thời gian, hẳn là hắn đã tới hoàng liên.”
Cũng may có Triệu Hồng Phất đi cùng, chỉ cần xây dựng xong phù văn thì bọn hắn có thể trở về thật nhanh.
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Còn ngươi?”
Tư Vô Nhai lúng túng nói: “Trong một tháng tới, đồ nhi sẽ thử xung kích Thiên Giới Bà Sa xem sao.”
Lục Châu nhìn kỹ Tư Vô Nhai, trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Lão thất, có phải ngươi có chuyện gì giấu giếm vi sư?”
“?”
Tư Vô Nhai giật mình, quỳ xuống nói: “Đồ nhi trung thành một mực với Ma Thiên Các, tuyệt đối không có gì giấu giếm. Xin sư phụ minh xét!”
Tư Vô Nhai biết rõ ý tứ của sư phụ, trung thành là phẩm chất quan trọng nhất trong Ma Thiên Các.
Một ngày là thầy một đời là cha, từ khi Lục Châu đến thế giới này, hắn tự nhận mọi việc mình làm ra đều là muốn tốt cho từng người trong Ma Thiên Các. Nếu đã cố hết sức như vậy mà vẫn có người muốn bội phản, đó là việc đáng buồn đến mức nào?
“Ngươi không muốn nói?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai không hiểu ra sao, quỳ xuống đất dập đầu nói: “Đồ nhi không thẹn với lương tâm!”
“Thôi được.”
Lục Châu cũng không thể nói vì quan sát thường xuyên nên đã nhìn thấy biểu hiện dị thường của Tư Vô Nhai.
Nếu hắn không chịu nói, mình cũng không thể bức ép quá mức. Mỗi người đều có bí mật, chỉ cần không làm hại đến Ma Thiên Các thì tuỳ hắn vậy.
Nghe được sư phụ có ý buông tha, Tư Vô Nhai trịnh trọng đáp: “Tạ sư phụ!”
“Vi sư có một khối ngọc phù truyền tống tập thể, cần xác định vị trí phù văn trận rồi khắc hoạ vào ngọc phù. Ngươi hãy chuẩn bị một phần rồi truyền tới đây.” Lục Châu nói.
“Ngọc phù truyền tống tập thể?”
Hai mắt Tư Vô Nhai sáng lên, bệnh nghề nghiệp muốn nghiên cứu mổ xẻ mọi thứ lại xuất hiện.
Lục Châu nói: “Vật này cực kỳ trân quý, có thể xem như mang theo một phù văn thông đạo bên người, được điêu khắc từ một loại ngọc thạch ẩn chứa năng lượng đặc thù của thiên nhiên.”
Tư Vô Nhai đương nhiên hiểu ý sư phụ, bèn tiếc hận nói: “Đồ nhi đã biết, đồ nhi sẽ bảo Hoàng Ngọc nhanh chóng chuẩn bị phù văn trận.”
Lục Châu gật đầu, gián đoạn hình ảnh.
Tư Vô Nhai lau đi mồ hôi trên mặt, cấp tốc rời khỏi đạo trường Bạch Tháp, nói tạm biệt với Diệp Thiên Tâm rồi thông qua phù văn thông đạo trở về Thiên Vũ Viện.
Trong nhà giam dưới lòng đất.
Tiêu Vân Hoà cười nói: “Ngươi không cần lo lắng. Cái tên Tư Vô Nhai này luôn có thể làm ra những chuyện ngươi không cách nào tưởng tượng nổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận