Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 876

Lục Châu nhìn Pháp Hoa, không ngờ nội tình Huyết Dương Tự lại hùng hậu như vậy, có đến hai cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả.
Phương trượng Pháp Hoa cũng nhíu mày, hắn đã nhận ra lão giả trước mắt là cao thủ! Pháp Không vừa chết đã có cao thủ ẩn tàng đến gây chuyện, đây là muốn xoá sổ Huyết Dương Tự?
Tam đại thủ toạ bước lên nhưng Pháp Hoa trầm giọng nói: “Lui ra.”
“Phương trượng!”
“Lui ra!” Pháp Hoa cất cao giọng.
“Vâng.” Tam đại thủ toạ đành hậm hực lui về sau.
Pháp Hoa nhìn Lục Châu, chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, người tới là khách, mời vào.”
Các tăng nhân tránh ra thành một lối đi. Pháp Hoa nghiêng người mời Lục Châu đến Đại Hùng điện. Các tăng nhân khác hậm hực tức giận nhưng không thể làm gì.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước qua đại môn đi vào Huyết Dương Tự. Khi bước trên bậc thang, hắn đột nhiên dừng bước nói: “Lão phu có một lời khuyên.”
“Mời lão thí chủ nói.”
“Các ngươi tốt nhất đừng mượn tay người khác. Cho dù Pháp Không còn sống lão phu cũng không coi ra gì.” Nói xong Lục Châu lại bổ sung thêm một câu. “Đừng trách lão phu không nói trước với các ngươi.”
Đám tăng nhân lập tức sửng sốt. Ngay cả Pháp Không cũng không xem ra gì, người này rốt cuộc là ai?
Pháp Hoa nhìn Lục Châu, trong ký ức của hắn không có người này. Cao thủ nắm giữ Nghiệp Hoả tại Đại Đường có không tới mười người, mỗi người đều có thanh danh vang dội. Lão giả này rốt cuộc từ đâu đến?
“Mời.” Pháp Hoa vẫn giữ thái độ bình thản.
Đám người bước vào Đại Hùng điện, những tăng nhân khác chờ ở bên ngoài, chỉ có tam đại thủ toạ và mười hai vị kim cương toạ là vào bên trong.
Vừa vào điện, Pháp Hoa cất tiếng hỏi: “Xin hỏi lão thí chủ xưng hô như thế nào?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Lão phu là ai không quan trọng. Chuyến này lão phu đến viếng thăm Huyết Dương Tự là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Pháp Hoa gật đầu. “Mời lão thí chủ hỏi.”
“Là ai xúi giục Pháp Không đánh lén lão phu?” Giọng Lục Châu rất chậm rãi, cũng rất bình tĩnh.
Tam đại thủ toạ đưa mắt nhìn nhau.
Huyết Dương Tự vốn có tứ đại thủ toạ, địa vị chỉ thấp hơn phương trượng. Pháp Không tuy là một trong tứ đại thủ toạ nhưng địa vị trong Huyết Dương Tự lại ngang hàng với phương trượng. Có đôi khi vì lấy đại cục làm trọng, phương trượng Pháp Hoa còn phải nhường hắn ba phần. Từ trước đến nay Pháp Không làm việc rất bí mật, luôn độc lai độc vãng, không mấy ai biết về hành vi của hắn.
Thế nhưng… Pháp Hoa cau mày, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc. Dù sao Pháp Hoa cũng là người đứng đầu Huyết Dương Tự, gặp chuyện không hoảng, hắn không nói rõ lai lịch của Lục Châu mà chỉ nói:
“Pháp Không xưa nay làm việc không theo quy củ, tuy hắn là thủ toạ Giới luật đường nhưng lại thường xuyên vi phạm môn quy…”
Nói đến đây, giọng điệu Pháp Hoa khẽ chuyển. “Pháp Không đã đánh lén lão thí chủ?”
Lão hoà thượng này có tư duy nhanh nhẹn, rất biết cách ứng đối. Hắn đột nhiên đổi chủ đề để Lục Châu vô tình nói ra nhiều tin tức hơn.
Nhưng Lục Châu sao lại không hiểu kiểu nói chuyện gài bẫy này, bèn đáp rất thẳng thắn: “Pháp không đánh lén lão phu, lão phu đến trả thù… Ngươi cảm thấy chuyện này có hợp lý không?”
Đám tăng nhân hít sâu một hơi, đổ dồn mắt nhìn về phía Lục Châu, mà Pháp Hoa lại bật cười ha hả.
“Lão nạp dù sao cũng là phương trượng Huyết Dương Tự, là một trong số ít người nắm giữ Nghiệp Hoả ở Đại Đường. Nếu lão thí chủ muốn trả thù thì đã sớm động thủ, cần gì phải chờ đến bây giờ. Nghiệp Hoả đấu với Nghiệp Hoả chính là lưỡng bại câu thương.”
Lục Châu thản nhiên vuốt râu, nghi hoặc hỏi: “Lưỡng bại câu thương? Ngươi quá đề cao chính mình rồi.”
Hoà thượng này không nghĩ tới việc Pháp Không cũng là cao thủ Nghiệp Hoả sao?
Nếu là người bình thường nói ra câu này thì đám tăng nhân đã nổi trận lôi đình đánh đuổi hắn ra khỏi Huyết Dương Tự từ lâu. Nhưng kẻ đến không thiện, chỉ dùng âm công đã có thể bức lui mười hai vị kim cương toạ, rất khó đối phó.
Tăng nhân trên Huyết Dương Tự không nhiều, nhưng dựa vào việc có hai vị cao thủ Nghiệp Hoả nên dương danh thiên hạ, các tông môn khác tại Đại Đường đều phải kiêng kỵ ba phần. Vậy mà lão giả này lại dám thẳng mặt phê bình phương trượng, đám tăng nhân chỉ có thể tức giận trong lòng, không dám biểu lộ ra ngoài.
“Lão thí chủ cũng nắm giữ Nghiệp Hoả?” Pháp Hoa hỏi dò.
Lục Châu không thèm đáp lời, chỉ hờ hững nhìn hắn.
Pháp Hoa cũng biết câu hỏi của mình có hơi mạo phạm, bèn giải thích: “Nếu lão thí chủ cũng nắm giữ Nghiệp Hoả thì sẽ hiểu uy lực của nó. Một khi bị lây nhiễm Nghiệp Hoả, kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải bị thiêu đốt, tất sẽ trọng thương. Cửu diệp không có Nghiệp Hoả sẽ yếu hơn ba phần, không thể không nhượng bộ. Lão nạp khổ tu hơn tám trăm năm mới tu luyện ra được Nghiệp Hoả…”
Pháp Hoa nâng tay. Phụt! Một đoá hồng liên trôi nổi trên lòng bàn tay hắn, hồng liên từ từ bốc ra hoả diễm đỏ rực như máu, đỏ đến loá mắt.
Các tăng nhân đều lộ vẻ hâm mộ và kính sợ, đây chính là nguyên nhân giúp Huyết Dương Tự sừng sững không đổ suốt nhiều năm qua.
Pháp Hoa nói chuyện rất có nghệ thuật. Chung quy mọi đạo lý đều nằm ở nắm đấm, muốn uy hiếp địch nhân thì nhất định phải thể hiện rõ mình có nắm đấm lớn.
Bàn tay nắm lại, hồng liên và Nghiệp Hoả biến mất. Pháp Hoa nở nụ cười hoà ái đầy ẩn ý, chắp một tay trước ngực nói: “A di đà phật…”
Lục Châu xem thường hỏi: “Giữa ngươi và Pháp Không, ai mạnh hơn ai?”
Pháp Hoa mặt không đổi sắc đáp: “Nếu chính diện xung đột thì lão nạp và Pháp Không sư đệ ngang tài ngang sức. Nếu dùng đấu pháp và thủ đoạn thì lão nạp có thể thắng Pháp Không.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu nhìn Pháp Hoa, trầm giọng nói: “Lão phu đã có thể giết chết Pháp Không thì cũng có thể giết ngươi. Ngươi có nhiều hơn hắn một cái mạng không?”
Trong Đại Hùng điện lập tức lặng ngắt như tờ. Đám tăng nhân trợn trừng mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin nổi.
Pháp Hoa sững sờ mất một lúc, niệm châu trong tay cũng nằm yên không nhúc nhích. “Là lão thí chủ giết Pháp Không?!”
Đám tăng nhân đứng bật dậy nhìn Lục Châu như lâm đại địch. Vẻ mặt Lục Châu lại thản nhiên như không nhưng trong lòng thì nghi hoặc, chuyện Pháp Không đến kim liên giới hình như Huyết Dương Tự không hề biết rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận