Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 446

Lời này tuy là nói với Lưu Bỉnh nhưng lại giống như đang nói với người trong cự liễn.
“Đưa công chúa về!” Lưu Bỉnh vung tay lên, hai vị tướng quân lập tức bước lên đưa Vĩnh Ninh quay về chiến liễn.
Đối thoại vừa dứt, Hoa Trọng Dương lập tức đánh ra một đòn phủ đầu.
Một toà pháp thân cao tám trượng lập tức xuất hiện. “Bạch Ngọc Thanh, cùng ta kề vai chiến đấu.”
“Được!”
Bạch Ngọc Thanh không gọi ra pháp thân, hai người công kích về phía Lưu Bỉnh nhanh như thiểm điện.
Chiến liễn bay ngược ra sau, sáu vị tướng quân xông ra nghênh đón.
Song phương lập tức lao vào kịch chiến, cương khí giao thoa! Đám binh sĩ bên dưới không ngừng lui lại.
Phanh phanh phanh!
Âm thanh pháp thân va chạm vang lên khiến người hoa mắt hỗn loạn.
Cáp Lạc lại gọi ra pháp thân lang vương, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhìn về phía cự liễn U Minh Giáo.
“Cáp Lạc, đối thủ của ngươi là ta!”
Dương Viêm và Địch Thanh nhảy ra khỏi cự liễn, nhào về phía phương trận của người dị tộc.
Tứ đại hộ pháp đã rời khỏi cự liễn.
Đám tu hành giả U Minh Giáo xung quanh cự liễn tụ tập lại một chỗ, đồng loạt điều động nguyên khí tạo thành tầng bình chướng bao trùm lên cự liễn.
Hạng Liệt cười ha hả: “Đúng là ý trời! Bốn tên thủ hạ đều không còn ở đây để bảo vệ ngươi! Vu Chính Hải, nhận lấy cái chết!”
Vừa nói hắn vừa tung ra một chưởng!
Một đạo ấn phù to lớn bay về phía cự liễn.
Oanh!
Ấn phù đập vào cự liễn rồi biến mất không còn tung tích.
“Hả?” Hạng Liệt nhướng mày nhìn về phía đường vân trên thân cự liễn, kinh ngạc nói: “Trận văn của Thiên Sư Đạo?”
Cùng lúc đó, Dương Viêm và Địch Thanh đang đại chiến với đám người dị tộc.
Toàn bộ Lương Châu Thành đều bị pháp thân chiếm cứ. Các tu hành giả trong Lương Châu Thành chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên đều có thể xem được cuộc chiến hoa lệ này.
Tứ đại hộ pháp chia thành hai đội đối chiến với hai phương thế lực.
Chỉ còn lại một chiếc cự liễn, sao có thể ngăn cản được công kích của cao thủ bát diệp Hạng Liệt?
Trong cự liễn… vẫn cực kỳ an tĩnh.
Các đệ tử U Minh Giáo rất kiên nhẫn bảo vệ cự liễn. Bọn họ hết lòng bảo vệ người ngồi bên trong, dù có phải nhận lấy cái chết.
Hạng Liệt nói: “Vu Chính Hải, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi. Ngươi định nấp trong mai rùa cả đời phải không?”
Cự liễn vẫn không phát ra âm thanh đáp lời.
Trong lầu các.
Lục Châu không chú ý đến cuộc chiến của tứ đại hộ pháp mà đặt toàn bộ sự chú ý vào chiếc cự liễn của U Minh Giáo.
Lục Châu đang suy nghĩ, rốt cuộc Vu Chính Hải có ở trong đó hay không?
Thế cục này chỉ có Vu Chính Hải mới có thể nghịch chuyển!
Hạng Liệt cười ha hả, lại lần nữa nâng tay đánh về phía cự liễn.
Một ấn phù loại công kích của Đạo môn xuất hiện toả ra ánh sáng chói mắt.
Oanh!
Cự liễn lay động phát ra âm thanh ken két… nhưng trận văn vẫn chưa vỡ ra.
“Hỏng bét, Giáo chủ… đi mau!” Nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng nhảy lên.
Hoa Trọng Dương và Bạch Ngọc Thanh đang chiếm ưu thế. Hoa Trọng Dương quay đầu nhìn về phía cự liễn. “Bạch Ngọc Thanh, ngươi trở về chi viện, một mình ta chống đỡ là đủ!”
“Được!”
Bạch Ngọc Thanh điều động Hạo Nhiên Thiên Cương công kích về phía Hạng Liệt.
Áp lực đè lên Hoa Trọng Dương lập tức tăng mạnh, lấy một đấu sáu!
Sáu toà pháp thân vây chặt lấy hắn như cờ vây! Tiếng va chạm kinh lôi vang lên không dứt.
Dưới loại chiến đấu này chẳng ai còn thời gian bận tâm đến kiến trúc trong thành, Lương Châu Thành trở thành một mảnh phế tích.
Bạch Ngọc Thanh công kích tới, Hạng Liệt chỉ cười lạnh. “Thất diệp rốt cuộc vẫn là thất diệp…”
Hai tay hắn gấp lại tạo thành thủ thế. Mấy chục đạo ấn phù bắn về phía Bạch Ngọc Thanh.
Bạch Ngọc Thanh cả kinh, gọi ra Hạo Nhiên Thiên Cương… Oanh!
Tu vi cách nhau một khoảng cách lớn, toàn thân Bạch Ngọc Thanh bay ngược ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi.
“Tiêu diệt tứ đại hộ pháp U Minh Giáo! Vu Chính Hải không hề có mặt trên cự liễn!” Hạng Liệt lúc này đã chắc chắn.
Hắn hiểu rất rõ Vu Chính Hải. Nếu Vu Chính Hải thật sự ở trong cự liễn thì đã sớm lao ra làm chủ thế cục, cần gì phải sợ hãi rụt rè như thế.
Thanh âm Hạng Liệt vang vọng toàn trường.
Cáp Lạc nở nụ cười lạnh, pháp thân lang vương đột nhiên bành trướng.
“Dương Viêm, Địch Thanh, các ngươi thật sự cho rằng lục diệp có thể dẫn dắt đội ngũ này sao?”
Ông!
Pháp thân lang vương bành trướng, kim liên bên dưới cũng lớn lên theo. Trên toà kim liên đột nhiên mở ra thêm một diệp.
Bảy phiến lá xoay tròn xung quanh toà kim liên. Trong phương trận, Cáp Lạc trở nên cường thế vô cùng!
Oanh! Oanh!
Dương Viêm và Địch Thanh bị Lang Vương đánh bay, pháp thân biến mất, hai người phun ra một ngụm máu tươi.
Rõ ràng Hoa Trọng Dương cũng không thể chống cự thêm được lâu.
Hạng Liệt hài lòng gật đầu, lao xuống đánh một chưởng vào cự liễn.
Oanh!
Trận văn lại nứt ra lần nữa, phát ra tiếng răng rắc như pha lê vỡ rồi tan tành thành từng mảnh nhỏ.
Hơn một ngàn tu hành giả U Minh Giáo bị Hạng Liệt liên tục công kích hai lần, cương khí quét ngang, toàn bộ rơi xuống đất.
Hạng Liệt đáp xuống cự liễn. Nguyên khí rung động truyền khắp đan điền khí hải, truyền ra toàn bộ cự liễn.
Rốt cuộc hắn cũng điều khiển được cự liễn của U Minh Giáo!
“Quả nhiên bên trong trống rỗng.”
Ngay khi Hạng Liệt định quay người lại đối phó với Hoa Trọng Dương.
Vù!
Trong cự liễn, một thân ảnh nhanh như thiểm điện đánh vào lưng Hạng Liệt.
Hạng Liệt lập tức cảm nhận được phía sau lưng gặp phải nguy hiểm, vội mở ra cương khí hộ thể.
“Muộn rồi.”
Ầm!
Hạng Liệt bị đánh bay ra khỏi cự liễn, một cỗ lực lượng quỷ dị phá vỡ cương khí hộ thể của hắn. Phốc, Hạng Liệt phun máu tươi.
“Hạng thúc thúc!” Lưu Bỉnh điều khiển chiến liễn lơ lửng giữa trời, thấy một màn này, trên mặt hắn lộ vẻ kinh hãi nhìn về phía người vừa xuất hiện trên cự liễn.
Không phải Vu Chính Hải, mà là… thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai thu tay lại, mấy đạo ấn phù trong lòng bàn tay hắn toát ra tia lửa rồi tan biến giữa thiên địa.
Vu Hồng cố nén đau đớn nhảy lên phi liễn, giành lại quyền điều khiển cự liễn.
“Thất tiên sinh, ngài thành công rồi!”
Tư Vô Nhai bước từng bước đến rìa cự liễn nhìn xuống Hạng Liệt, cất cao giọng nói: “Ngươi rất không may. Ta nghiên cứu thần chú Thiên Sư Đạo, thật không ngờ sẽ có lúc dùng nó để đối phó ngươi.”
Vạn vật trong thiên hạ đều có tương sinh tương khắc, dù là bát diệp cũng sẽ có nhược điểm.
Vì để phá vỡ Phược Thân Thần Chú của sư phụ, quãng thời gian vừa rồi Tư Vô Nhai rất khắc khổ nghiên cứu thần chú Thiên Sư Đạo. Ngoài ra, đại sư huynh vì muốn hỗ trợ hắn giải khai thần chú lại càng không tiếc bất cứ giá nào, tìm về một đống bùa chú của đạo môn cho hắn.
Những lá bùa này tích luỹ lại chỉ có thể dùng trong một lần.
Nhưng một lần đã đủ.
Oanh!
Hạng Liệt ngã nhào dưới mặt đất.
Tư Vô Nhai biết hắn không chết, chỉ là bị trọng thương.
Dương Viêm, Địch Thanh và Bạch Ngọc Thanh đều mang theo vết thương trở về cự liễn. Hiện tại chỉ còn lại mình Hoa Trọng Dương đang cực khổ chèo chống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận