Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2003: Đạo y hoàn mỹ

Trong tu hành giới, mỗi người chỉ có một toà pháp thân là chân lý bất di bất dịch, từ xưa tới nay chưa từng thay đổi. Khi toà pháp thân thứ hai của Lục Châu xuất hiện, thế giới quan của đám người hoàn toàn thay đổi.
Viễn cổ long hồn cũng thán phục vô cùng, nó trợn tròn mắt, run rẩy nói: “Nha…”
Tiếng nói tràn ngập vẻ phức tạp nói không nên lời cùng với sợ hãi.
Lam sắc điện hồ như du long quấn quanh hai tay pháp thân, cấp tốc vây khốn cự long. Lục Châu hờ hững nói: “Thu.”
Điện hồ buộc chặt!
Xoẹt !
Toàn bộ không gian cùng quy tắc của long hồn đều bị vây khốn, lực lượng ý chí bị trói chặt không thể nhúc nhích.
Băng Sương Cự Long phun ra một chữ: “Không…”
Viễn cổ long hồn cấp tốc thu nhỏ. Bản thể của nó cưỡng ép đánh tới, mặc cho Vị Danh Kiếm xuyên thủng thân thể mình, nhào về phía Lục Châu.
“Hồi!”
Lục Châu thu hồi pháp thân, năm ngón tay như lưỡi câu cong lại, tóm chặt lấy viễn cổ long hồn đã hoá thành một hình cầu nhỏ.
“Trấn!”
Phật Tổ kim thân nhả ra một tự phù trấn áp viên cầu.
Ngao !
Băng Sương Cự Long phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế.
“Phong!”
Lục Châu tiếp tục phong ấn nó. Trường bào nở rộ quang hoa, tung bay trong gió.
“Thánh long chi cân?!” Viễn cổ long hồn run rẩy hô lên, “Ngươi là chủ nhân của Thái Huyền Sơn!”
Thượng Chương và Tiểu Diên Nhi, Hải Loa: đầu đầy dấu chấm hỏi?
Hai tay Lục Châu nắm lại, long hồn bị hắn cưỡng ép nhấn vào trong trường bào. Nó hoá thành một đạo ánh sáng màu xanh thẫm giao hoà với Thánh long chi cân.
Viễn cổ long hồn vốn là một loại lực lượng, khi tiến vào trong trường bào, nó bắt đầu giãy giụa chống cự.
Bản thể Băng Sương Cự Long từ từ rơi xuống đất, ầm vang một tiếng nện vào đại địa, mặt đất nứt ra chằng chịt lan xa tám hướng.
Cho dù nó là viễn cổ long hồn cường đại cũng phải run rẩy trước mặt chủ nhân Thái Huyền Sơn. Vị kia là người từng tung hoành cả Thái Hư, vô địch thiên hạ, tại nơi này không ai là không biết tới danh tiếng của hắn.
Tiên hiền long tộc năm xưa bất hạnh rơi vào tay Ma Thần, bị rút ra một sợi long cân làm trường bào.
Thật không ngờ Ma Thần lại đang ở ngay trước mặt nó! Hắn đã trở về sau một trăm ngàn năm!
Viễn cổ long hồn tựa như tiến vào một không gian giam cầm, nó chạy loạn khắp trường bào hòng tìm ra lối thoát.
“Thả ta ra!”
Lục Châu không hề bị lay động, hai tay chập lại: “Đại tĩnh tâm thần thông.”
Lục Châu không thường xuyên sử dụng thần thông của Phật gia, nhưng trong trường hợp này thì Phật gia sẽ cho ra hiệu quả tốt nhất.
Từng âm phù tiến vào không gian giam cầm bên trong trường bào, âm phù lóng lánh kim quang không ngừng nện vào long hồn.
Mà cùng lúc đó, một con quái vật khổng lồ từ chân trời bay lướt qua khiến viễn cổ long hồn run rẩy, ngây ngốc đứng lại tại chỗ.
“Thánh Long?!”
Thiên Ngân trường bào vốn được dệt từ sợi gân của Thánh Long. Cho dù Thánh Long chết đi thì trên trường bào vẫn còn lực lượng ý chí của nó.
Những lực lượng còn sót lại này đã đủ để viễn cổ long hồn thần phục. Lực lượng của nó từ từ yếu bớt, trường bào cũng chầm chậm rủ xuống.
Cuối cùng, ý chí lực lượng cường đại của viễn cổ long hồn đã bắt đầu hoà thành một thể với Thánh Long.
Lục Châu không ngừng ngâm tụng thần thông Phật gia, mãi cho đến khi thanh âm của viễn cổ long hồn hoàn toàn biến mất.
“Hắn muốn rèn đúc một kiện đạo y hoàn mỹ.” Đạo đồng lẩm bẩm.
“Đạo y?” Huyền Dặc đế quân nghi hoặc.
“Trước đó ta vẫn luôn chú ý tới trường bào của hắn. Tu hành giới có rất nhiều loại quần áo phòng ngự, nhưng đa số đều nhờ khắc hoạ trận pháp. Mà bộ trường bào này lại không có vết tích của bất kỳ trận pháp hay phù văn nào. Chỉ là không ngờ… nó lại làm từ long cân, Thánh Long chi Cân. Đây vốn là vật liệu vô cùng hiếm thấy, có thể so với thần vật.”
“Một khi dung hợp lực lượng ý chí của viễn cổ Băng Sương Long, chúng nó là đồng loại sẽ từ từ dung hợp, khi đó bộ trường bào này sẽ có năng lực ngăn cản lực lượng quy tắc.”
Ba người còn lại đều âm thầm kinh ngạc.
Huyền Dặc đế quân nói: “Nếu không bị quy tắc ước thúc, vậy chẳng phải là có thể nghiền ép đối phương hoàn toàn?”
“Về lý luận thì đúng là như thế.” Đạo đồng giải thích, “Nhưng mọi chuyện đều không có tuyệt đối, đạo y hoàn mỹ có thể tăng lực lượng phòng ngự lên cực hạn, nhưng không gia tăng lực lượng tấn công.”
“Cũng đúng.”
Đám người thảo luận xong, quang hoa trên Thiên Ngân trường bào cũng đã tiêu tán.
Lục Châu khẽ vung tay, viễn cổ long hồn từ trong trường bào bay ra. Phật Tổ kim thân khẽ ngâm tụng kinh văn, âm thanh hùng hồn chấn nhiếp tinh thần.
Viễn cổ long hồn từ bỏ chống cự, tiêu tán thành từng điểm tinh quang rồi dung nhập vào Thiên Ngân trường bào.
Trường bào sáng lên, quang mang chạy dọc từ trên xuống dưới, cuối cùng vụt tắt trở lại thành một bộ đạo y hoàn mỹ nhất thế gian.
Cổ trận trở nên yên tĩnh như xưa.
Khác biệt ở chỗ Băng Sương Cự Long đã vĩnh viễn không thể thức tỉnh nữa.
Đám thuộc hạ của nó vẫn nằm rạp dưới đất, hoàn toàn thần phục lực lượng ý chí toát ra từ trường bào.
Lục Châu khẽ quát một tiếng: “Cút.”
Đám viễn cổ sinh vật bỏ chạy tứ tán, vọt ra khỏi khu vực tám ngọn núi rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Lục Châu thu hồi hai toà pháp thân, đáp xuống đất nhìn về phía bốn người.
Đạo đồng rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Ta nên nghĩ tới từ sớm mới phải…”
“Nghĩ tới cái gì?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy nha, đáp án vốn rõ ràng như thế…” Đạo đồng thở dài một tiếng, sau đó chắp tay thi lễ với Lục Châu. “Hạnh ngộ.”
Hạnh ngộ cái giề?!
Lục Châu nghi hoặc nhìn đạo đồng, sau đó hiểu được ý đối phương, bèn lắc đầu đáp: “Ngươi hiểu lầm.”
Hắn vừa định giải thích, Tiểu Diên Nhi đã lao tới ôm lấy cánh tay sư phụ: “Sư phụ, thì ra người chính là Ma Thần!”
“Sư phụ, sao người không nói sớm?”
“Sư phụ, người giấu đồ nhi thật lâu nha!”
Trong lòng nàng vừa mừng vừa sợ, sư phụ ta là Ma Thần? Sư phụ ta chính là Ma Thần đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn thiên hạ, tung hoành Thái Hư? Vui quá đi!
Lục Châu nhíu mày, thấp giọng nói: “Nghiêm túc.”
Tiểu Diên Nhi im lặng lui về sau một bước, đứng nghiêm. Nàng tuy duyên dáng yêu kiều nhưng tính tình lại rất nghịch ngợm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận