Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 902

Sáng hôm sau.
Lục Châu cảm nhận được tốc độ lĩnh hội Thiên thư đã gia tăng. Đến buổi trưa lực lượng phi phàm đã khôi phục được một phần ba, lại thêm trước đó còn chưa sử dụng hết nên hiện tại Lục Châu đã chứa đầy được một nửa.
Hắn không tiếp tục lĩnh hội mà rời khỏi biệt uyển.
Trong biệt uyển, đám đệ tử Thiên Liễu Quan bận rộn đi đi về về dọn dẹp phòng ốc.
“Bái kiến lão tiền bối.”
“Miễn lễ.”
Lục Châu hỏi vị trí chỗ ở của Vu Chính Hải, vừa định đi qua đó thì tên đệ tử kia bỗng nói: “Để ta dẫn đường cho ngài. Lão tiền bối, mời.”
Lục Châu vuốt râu, lạnh nhạt gật đầu.
Đi đến hành lang, tên đệ tử thận trọng nói: “Lão tiền bối… ngài, bên chỗ ngài còn thiếu người không?”
“Hửm?” Lục Châu nghi hoặc.
Việc Kỷ Phong Hành từ chối gia nhập vào môn phái của lão tiền bối đã trở thành một giai thoại. Tuy hắn từ chối nhưng có rất nhiều người khác lại ước gì được gia nhập…
“Ta, ta muốn gia nhập Ma Thiên Các.” Tên đệ tử rụt rè nói.
Lục Châu liếc nhìn hắn. “Với tư chất của ngươi thì còn kém xa.”
Tên đệ tử không khỏi cảm thấy thất vọng, trên đường đi không ngừng vò đầu bứt tai, nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc mình thua kém tên Kỷ Phong Hành kia ở chỗ nào.
Khi Lục Châu đến biệt uyển của Vu Chính Hải, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng đang ở đó.
“Sư phụ, người tới thật đúng lúc, đại sư huynh đang thử nghiệm khai cửu diệp.” Tiểu Diên Nhi lập tức báo cáo, sau đó không quên nói thêm, “Đại sư huynh cũng thật là, cứ khăng khăng nói mình có thể tự làm được.”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ cùng đám trưởng lão từ Trung Chính điện bay tới, trên không trung biệt uyển bắt đầu xuất hiện nguyên khí ba động.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn lên rồi nói: “Chuẩn bị phòng thủ hung thú.”
Hạ Trường Thu gật đầu: “Toàn bộ trưởng lão Thiên Liễu Quan đi theo ta.”
“Vâng.”
Hạ Trường Thu và đám trưởng lão bay ra bốn phương tám hướng, nghiêm ngặt phòng thủ.
Lục Châu đi vào trong biệt uyển, thấy Vu Chính Hải đang ngồi ngay ngắn bên trong, trước thân có một toà kim sắc pháp thân đang từ từ xoay tròn.
Hắn không có cơ hội quan sát sư phụ truyền đạo thiên hạ, liệu có thể thuận lợi đột phá cửu diệp không?
“Sư phụ, vì sao không để Hải Loa sư muội đuổi đám hung thú kia đi?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
Lục Châu lắc đầu giải thích. “Tuy Hải Loa có thể khống chế vô số hung thú nhưng những con hung thú muốn nuốt chửng nhân loại thì khác. Chúng rất khó khống chế, mà tu vi Hải Loa lại chưa đủ để ứng phó với chúng. Muốn đối phó với cự thú ít nhất phải có tu vi cửu diệp.”
Cho dù là Man Điểu, Cùng Kỳ hay Xích Diêu thì tu hành giả bát diệp trở xuống đều không có cách nào xử lý nổi.
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi quay đầu nói với Hải Loa. “Sư muội, muội phải cố gắng lên.”
Hải Loa gật đầu đáp: “Vâng… Cửu sư tỷ, đêm qua ta khai tam diệp rồi.”
Lục Châu khựng lại nhìn Hải Loa rồi lại quay về nhìn Vu Chính Hải.
Lúc này Lục Châu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng.
Vu Chính Hải đã dùng nửa viên Xích Diêu Chi Tâm và Hồng Ngư Chi Tâm, có được bảy trăm năm tuổi thọ. Cộng thêm nửa viên Xích Diêu Chi Tâm còn lại chỉ có tổng cộng một ngàn ba trăm năm, nếu hắn cũng giống Lục Châu, bị kim liên hấp thu nhiều thọ mệnh hơn con số này thì chẳng phải sẽ chết sao?
“Xích Diêu Chi Tâm.” Lục Châu nhắc nhở.
Vu Chính Hải âm thầm gật đầu lấy Xích Diêu Chi Tâm ra phục dụng. Tốc độ xoay tròn của kim liên càng lúc càng đáng sợ.
“Hạ Trường Thu.” Lục Châu trầm giọng gọi.
Hạ Trường Thu lập tức bay xuống, biết rõ sự tình đang khẩn cấp bèn vội vàng nói: “Xin lão tiền bối phân phó.”
“Trong tay ngươi có trái tim sinh mệnh không?”
“Chuyện này…” Hạ Trường Thu hơi do dự.
“Lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.” Lục Châu vươn tay ra chờ đợi.
Hạ Trường Thu ngẫm nghĩ rồi cắn răng nói: “Xin lão tiền bối chờ một chút.”
Kim liên hấp thu thọ mệnh rất tuỳ ý, Lục Châu cần thêm trái tim sinh mệnh là để dự phòng, việc tấn thăng cửu diệp không thể qua loa đại khái.
Không bao lâu sau, Hạ Trường Thu trở về, cung kính dâng lên một chiếc hộp gấm: “Vật này tên là Ngao Ngư Chi Tâm, một trăm năm trước Thiên Liễu Quan theo chân Phi Tinh Trai và Thiên Vũ Viện cùng tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động, may mắn thu hoạch được.”
“Hắc Thuỷ Huyền Động?”
“Khoảng thời gian đó, Hắc Thuỷ Huyền Động liên tục truyền ra những âm thanh dị thường, bên ngoài lại có loan điểu canh giữ nên không ai dám tới gần. Lúc đó ta vẫn còn là đệ tử nội môn, không ai chú ý đến ta, ta liều mạng tiến vào Hắc Thuỷ Huyền Động nhưng không dám đi quá xa, gia sư nhặt được bảo vật này nên đã truyền nó cho ta.”
“Ngươi đúng là may mắn.” Rất nhiều bát diệp cửu diệp đều không gặp được loại kỳ ngộ này.
Lục Châu nhận lấy Ngao Ngư Chi Tâm, im lặng chờ đợi biến hoá của Vu Chính Hải.
Cùng lúc đó tại kim liên giới.
Trong Nam Các.
Trước mặt Tư Vô Nhai bày biện rất nhiều các loại tư liệu và điển tịch. Ngồi vẽ địa đồ trong một khoảng thời gian dài và suy nghĩ quá độ khiến hắn trông như người nguyên thuỷ, râu tóc xồm xoàm, áo quần nhàu nhĩ.
“Đệ cực khổ như vậy làm gì, có ta ở đây sẽ không có chuyện…” Minh Thế Nhân vuốt ve Ly Biệt Câu hoang cấp, tràn đầy tự tin nói.
“Ta phải phòng ngừa rắc rối xuất hiện. Thực lực tứ sư huynh siêu quần, đối phó đám hung thú bình thường không thành vấn đề, nhưng nếu lại xuất hiện cự thú như Cùng Kỳ hay tu hành giả nắm giữ Nghiệp Hoả như Pháp Không thì sao?” Tư Vô Nhai nói.
“Sư phụ đã tới hồng liên giới, có lão nhân gia người ra tay chấn nhiếp, chẳng phải sẽ không có chuyện đó xảy ra sao?”
“Nếu hồng liên giới thật sự dễ đối phó như vậy thì sư phụ đã sớm trở về.”
Tư Vô Nhai cầm một bức tranh chữ lên, xoay ngược một trăm tám mươi độ rồi nói: “Ta có một phát hiện mới.”
Minh Thế Nhân thật sự không có hứng thú với mấy thứ đồ này, nhưng vì nể mặt Tư Vô Nhai nên không thể không liếc nhìn, sau đó thì thầm đọc:
“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời?”
“Chín chữ trong câu thơ này là một chữ trong tên của đám đồ đệ chúng ta.” Tư Vô Nhai giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận