Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 469

Tư Vô Nhai mở tờ giấy tuyên thứ hai ra xem:
“Cho một số chưa biết, chia cho 3 thì dư 2, chia cho 5 thì dư 3, chia cho 7 thì dư 2, hỏi đó là số mấy?”
Đọc xong đề mục, Tư Vô Nhai lại cau mày. Đề này hoàn toàn không thua kém đề ngày hôm qua.
Toàn bộ vẻ đồi phế và mệt mỏi trên mặt Tư Vô Nhai biến mất không còn gì nữa, tinh thần lại càng phấn khởi hơn trước.
Người bình thường muốn thức đêm tập trung tinh thần làm việc gì đó thì nhất định phải còn trẻ tuổi và khoẻ mạnh mới làm được.
Đối với tu hành giả mà nói thì việc thức đêm giải bài cũng chẳng khó khăn gì. Chỉ là Tư Vô Nhai bị trói buộc tu vi nên thức khuya có hơi mệt mỏi, hai vành mắt đã đen như gấu trúc.
Cầm tờ đề mục trên tay, Tư Vô Nhai lại lao đầu vào nghiên cứu. Nếu là bình thường hắn đã chẳng buồn giải, nhưng đây là đề do sư phụ ra, Tư Vô Nhai quyết không chịu thua dễ dàng như vậy.
Chư Hồng Cộng không còn lời nào để nói, thầm nghĩ, thôi xong, thất sư huynh điên thật rồi. Cho dù huynh tính ra được thì cũng có được cái gì đâu?
“Thất sư huynh?”
Chư Hồng Cộng huơ huơ tay nhưng Tư Vô Nhai vẫn xem như không thấy hắn.
Chư Hồng Cộng nhẹ giọng thở dài, chắp tay sau lưng ưỡn bụng rời khỏi động diện bích.
Vất vả lắm mới có dịp không cần xum xoe, được bày ra tư thái ta là đại gia, thật là thoải mái.
Vừa ra khỏi động diện bích đã thấy Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đi tới.
“Tham kiến bát tiên sinh.” Hai người đồng thanh nói.
Chư Hồng Cộng hắng giọng, tỏ vẻ uy nghiêm. “Có chuyện gì?”
“Không có gì, chúng ta chỉ đến xem một chút. Nghe nói thất tiên sinh thức cả đêm giải đề của Các chủ nên chúng ta nổi hứng muốn xem thế nào.” Phan Trọng đáp.
“Có thời gian rảnh như vậy chẳng bằng chăm chỉ tu luyện đi.” Chư Hồng Cộng trừng mắt nhìn hai người, ném mảnh giấy tuyên trong tay về phía họ.
“Đa tạ bát tiên sinh.”
Chỉ trong chốc lát, tờ đề mục đã truyền đi khắp Ma Thiên Các.
Thường ngày người trên Ma Thiên Các chẳng có trò vui gì để tiêu khiển. Ngoại trừ tu hành cũng chỉ biết ăn và ngủ, khó tránh khỏi cảm thấy buồn chán. Vì vậy đột nhiên xuất hiện một tờ đề mục khiến mọi người đều lao đầu vào nghiên cứu.
Lục Châu vẫn ở yên trong phòng lĩnh hội Thiên thư, hoàn toàn không hay biết hành động vô tâm của mình đã khiến mọi người đau đầu.
Sáng hôm sau.
Trời còn chưa tỏ, Lục Châu đã nghe thấy tiếng Hệ thống thông báo:
[Ting ! dạy dỗ Tư Vô Nhai, ban thưởng 200 điểm công đức.].
[Ting ! dạy dỗ Tư Vô Nhai, ban thưởng 200 điểm công đức.].
Lần này có tới hai lần ban thưởng, thật là thú vị.
Xem ra lão phu ra đề toán để dạy dỗ nghiệt đồ đúng là phương pháp thích hợp, cho hắn biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Giọng Chư Hồng Cộng truyền đến.
“Vào đi.”
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc sư phụ, Chư Hồng Cộng không còn vẻ câu nệ như trước mà đã trở nên thong dong hơn.
Tiến vào phòng thấy sư phụ ngồi xếp bằng, Chư Hồng Cộng khom người nói:
“Sư phụ, hôm qua thất sư huynh đã giải được đề đầu tiên người đưa, đáp án cũng giống với của sư phụ.”
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường.
Đề mục kia chỉ là món ăn khai vị. Kỳ quái là khi Tư Vô Nhai giải ra Lục Châu lại được ban thưởng điểm công đức.
“Còn đề thứ hai thì sao?” Lục Châu hỏi.
“Đồ nhi cảm thấy thất sư huynh có thể giải được, chỉ là… trông dáng vẻ thất sư huynh vò đầu bứt tai có vẻ rất khổ sở.” Chư Hồng Cộng đáp.
“Đưa tờ giấy trên bàn cho hắn.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chư Hồng Cộng lại cầm đáp án đề thứ hai và đề mục thứ ba đưa tới động diện bích.
“Thất sư huynh, có đáp án rồi này. Còn có đề mục thứ ba nữa…”
Tư Vô Nhai lập tức cầm lấy hai tờ giấy tuyên, so sánh một lát rồi tán thán:
“Diệu, thật diệu.”
Chư Hồng Cộng nhìn thấy chiếc bàn đá trong động diện bích bị nứt ra hai đường, bèn hỏi: “Thất sư huynh, là huynh làm?”
“Trong lúc nhất thời không kiềm lòng được.” Tư Vô Nhai vừa đọc tờ đáp án vừa đáp.
“Thất sư huynh, đừng giải đề nữa. Thật là nhàm chán.”
“Ra ngoài.” Giọng Tư Vô Nhai đầy vẻ lạnh lùng.
“A?” Chư Hồng Cộng khẽ sửng sốt, vội nói: “Đệ đi ngay.”
Sau khi Chư Hồng Cộng rời đi, Tư Vô Nhai bình tĩnh lại, tự mình lẩm bẩm: “23, 128… 233… Vậy mà ta chỉ đoán được một số?”
“Sư phụ dùng phương thức này để biểu đạt… trước đây chưa thấy bao giờ. Thật là được mở rộng tầm mắt.”
Trên giấy ghi đáp án không chỉ là đáp án mà còn ghi cả cách giải đề bằng phương pháp đặt ẩn số.
Đối với một người thông minh như Tư Vô Nhai thì chẳng mấy chốc đã hiểu được cách giải, tựa như được thể hồ quán đỉnh.
Thấy tờ đáp án này, Tư Vô Nhai sao có thể không sợ hãi?
Sau đó Tư Vô Nhai cầm tờ đề mục thứ ba lên… Xem xong, toàn thân hắn sững sờ một lúc lâu.
Bây giờ hắn mới hiểu được hai đề mục trước chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Trên mảnh giấy đề mục thứ ba có đủ loại ký hiệu hình tròn, hình tam giác… còn có những ký hiệu Tư Vô Nhai nhìn không hiểu.
Đúng vậy, hắn không hiểu.
Bởi vì trên tờ đề mục chính là bài toán hình học và đại số cao cấp.
Đừng nói tới người tu chân chưa từng tiếp xúc với toán học, ngay cả Lục Châu trước khi xuyên không cũng phải đau đầu trước dạng bài toán này nha!
Đây chính là cơn ác mộng của vô số học sinh!
[Ting ! dạy dỗ Tư Vô Nhai, ban thưởng 200 điểm công đức.].
Liên tục nhận được ba lần thông báo, Lục Châu mới hài lòng gật đầu.
Đề đó lão phu xem còn đau đầu, huống chi là ngươi?
Đối với một thế giới khiếm khuyết khái niệm về toán học cơ sở thì người bình thường nhìn thấy đề mục này chẳng khác nào đang đọc Thiên thư.
Tư Vô Nhai không phải người bình thường, nếu cho hắn một thời gian nghiên cứu thì có lẽ sẽ hiểu được.
Nghĩ tới đây, Lục Châu lại nhắm mắt, tiếp tục tham ngộ Thiên thư.
Chiều hôm đó.
Đám người trong Ma Thiên Các đều từ bỏ trò chơi giải đề. Bởi vì nghiên cứu giải đề rất dễ khiến người ta rơi vào sầu khổ, đầu đau đến mức không muốn sống nữa.
Chạng vạng tối, Tư Vô Nhai nhìn đề mục trên giấy, toàn thân trông có vẻ đần độn hẳn đi.
Con người chính là như vậy, khi nhìn thấy một thứ thật khó hiểu xuất hiện trước mắt, lòng tin con người sẽ bị đả kích, rất dễ nảy sinh cảm giác tự nghi ngờ bản thân vô năng.
Tư Vô Nhai cũng không ngoại lệ.
Hắn làm sao biết được, những người còn lại trong Ma Thiên Các đều đã từ bỏ trò chơi này từ sớm.
Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa…
Tư Vô Nhai vẫn còn đang nghiên cứu đề mục trên giấy. Càng nghiên cứu hắn càng phát hiện đề mục này cực kỳ khó.
Đảo mắt đã năm ngày trôi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận