Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2011: Không ai nợ ai?

Tuý Thiền điên cuồng lắc đầu giống như phát bệnh thần kinh.
“Trên đời này không có người nào… trung thành với Thái Huyền Sơn hơn ta! Không có!! Không có một ai!!” Tuý Thiền lớn tiếng gào lên.
Hai mắt Lục Châu lăng lệ nói từng câu từng chữ: “Hoa Chính Hồng, Ôn Như Khanh, Quan Cửu, kể cả Minh Tâm… lão phu chưa từng bạc đãi các ngươi mà?”
“Ha ha ha ha…”
Tuý Thiền lại cười nức nở, bày ra bộ dáng chỉ có mình ta tỉnh giữa thế giới ngà say. Hắn chỉ tay vào Lục Châu nói: “Ta muốn vĩnh sinh!”
Lục Châu nhìn xuống Tuý Thiền, trên mặt lộ vẻ thất vọng đến cực hạn: “Trước kia bốn người các ngươi cấu kết với ngũ điện Thái Hư vây công lão phu, ai là người giải khai đại trận?”
“Không biết.” Tuý Thiền đáp, “Người từ bỏ đi. Thái Hư đã không còn thuộc về người, Thái Hư bây giờ đã không còn là Thái Hư năm đó từ lâu!”
“Súc sinh!”
Lục Châu không nói nhảm với hắn nữa, lao vọt xuống dưới đánh ra một chưởng, điện hồ vờn quanh toàn thân, lam đồng nở rộ.
Tuý Thiền bước lên nghênh đón.
Oanh!!
Khi chưởng ấn chạm vào Tuý Thiền, Tuý Thiền không có lực hoàn thủ, bị đánh sâu vào lòng đất.
Hiện tại Tuý Thiền chỉ là đại đế quân, đám người không rõ Lục Châu đã đạt tới tầng thứ nào, nhưng Tuý Thiền tuyệt đối có thể giao thủ với cấp bậc đế hoàng.
Lục Châu biến ảo hai tay, bắt đầu kết phong ấn. Từng đạo tự phù từ bốn phương tám hướng bay tới, tất cả đều là phong ấn chi thuật.
Tuý Thiền lại hộc ra máu tươi, đã không còn sức chống cự.
Hắn nhìn thấy liên toạ đè trên người mình, lại thấy ấn phù bay lượn trên không trung. Cánh tay vô lực nhấc lên nhưng lại rơi xuống. Hắn biết tu vi mình đang xói mòn, sinh mệnh lực đang không ngừng giảm đi.
Từng tự phù phong ấn bay xuống. Mi tâm, mũi, mắt, cằm, ngực… mỗi một nơi đều bị tự phù chữ triện khắc vào, giam cầm toàn bộ lực lượng trong cơ thể Tuý Thiền.
Hắn nằm im không nhúc nhích.
Một trăm ngàn năm… thương hải đều đã hoá tang điền.
Trong đầu Tuý Thiền tái hiện lại những hình ảnh mờ mịt hư vô. Trong hình ảnh, lão giả già nua đang không ngừng diễn đi diễn lại phật pháp thần thông, giảng thuật cho hắn nghe tinh tuý và áo nghĩa trong Phật pháp.
Một tiếng thở dài nặng nề trút ra, ký ức trở nên mơ hồ, hình ảnh dẫn nhiễm lên một tầng máu tươi, nhuộm đỏ cả đất trời Thái Huyền Sơn.
Tuý Thiền kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi chảy tràn ra khoé miệng. Hắn vươn tay ra muốn nắm lấy Lục Châu trong ký ức… nước mắt và máu tươi giao hoà chảy tràn xuống tai.
Hắn cố gắng mở miệng, dùng hết toàn lực để mở mắt, run giọng nói:
“Tất cả… trả cho ngươi! Chúng ta… không ai nợ ai!”
Bàn tay lấm lem bùn và máu đột nhiên chuyển hướng đánh thẳng vào mi tâm.
Ầm!
Thiên hồn phá toái, Mệnh Cách như bụi tản mát khắp đại địa.
Lục Châu đứng trên kim liên, không ngăn cản hành vi tự hủy hoại của Tuý Thiền. Chỉ lạnh lùng nhìn lấy tất cả.
Một thân tu vi của Tuý Thiền đều theo chưởng vừa rồi phát tiết ra tám hướng. Đến từ đâu thì lại về đó.
Hắn xuất thân từ Thái Huyền Sơn, nay lại táng thân ở Thái Huyền Sơn.
Ánh mắt Tuý Thiền kiên quyết không oán không hối, vào thời khắc cuối cùng khi sinh mệnh sắp rời xa thân thể, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lục Châu ở trên cao.
Trong đầu hắn vang lên lời Ma Thần từng nói, người làm sư không trao tặng cho ngươi toàn bộ, mà là dẫn đạo ngươi đi trên con đường thuộc về mình. Ngươi thích kinh văn Phật gia, vậy phải ức chế con dã thú trong lòng ngươi. Đã vào cửa Phật thì hãy bỏ rượu đi…
Đáng tiếc là Tuý Thiền không cách nào bỏ rượu, thậm chí còn tự đặt danh hào cho mình là “Tuý Thiền” oai phong lẫm liệt. Ai nói hoà thượng không thể uống rượu? Ai nói tăng nhân nhất định phải giữ vững giới luật?
Khi nguyên khí phong bạo kết thúc, Thái Huyền Sơn lại rơi vào yên tĩnh.
Phật Xá Lợi từ trên trời rơi xuống, hoá thành bột mịn, trở về với cát bụi.
Thời khắc hấp hối.
Tuý Thiền run rẩy yếu đuối nói ra một câu nhẹ bẫng: “Thật sự… có thể… không ai nợ ai sao?”
Hắn ngoẹo đầu, không còn khí tức.
Đường vân trên thân thể hắn sáng lên, tách rời khỏi nhục thân. Nhục thân tan ra thành từng mảnh, hoà làm một thể với cát bụi trên Thái Huyền Sơn, phiêu tán theo cơn gió.
Thượng Chương Đại Đế than khẽ: “Nếu hắn không phải phản đồ, cũng được xem là một đại nhân vật.”
Huyền Dặc đế quân xem thường nói: “Phản đồ chính là phản đồ, cho rằng ra vẻ đáng thương thì sẽ triệt tiêu hết tội lỗi hắn đã gây ra sao?”
Thượng Chương không muốn tranh cãi, chỉ giữ im lặng.
Lục Châu đạp không bay về phía đám người, thu hồi liên toạ.
Thượng Chương chắp tay nói: “Chúc mừng.”
Huyền Dặc đế quân cũng chắp tay: “Chúc mừng Lục các chủ đã trở về Chí Tôn.”
“Chỉ tiếc Thái Huyền Sơn đã sụp đổ, không còn được như trước.” Thượng Chương nói, “Ngươi là chủ nhân nơi này, không biết…”
Lời còn chưa nói xong, Lục Châu đã đưa tay ngăn lại. “Chuyện cũ không cần nhắc lại. Thiên đạo sụp đổ, Thái Huyền Sơn sẽ không cô đơn. Chỉ là Thái Huyền Sơn đi trước thiên đạo một bước mà thôi, không cần phải thấy đáng tiếc.”
Còn dám nói mình không phải là Ma Thần? Lời này chẳng khác nào thừa nhận nha. Ngoài mặt Thượng Chương bình tĩnh nhưng trong lòng lại nghĩ linh tinh không ngừng.
“Sư phụ, người thành Chí Tôn rồi!” Tiểu Diên Nhi từ xa bay tới, cười hì hì nói.
Hải Loa cũng chạy đến, khom người nói: “Chúc mừng sư phụ tấn thăng Chí Tôn.”
Tiểu Diên Nhi vui vẻ lắc tay Lục Châu: “Sư phụ, ngay cả Tuý Thiền cũng không phải đối thủ của người, vậy hiện tại chúng ta có thể đón các sư huynh sư tỷ về được chưa? Đồ nhi nhớ bọn họ quá!”
Lục Châu lắc đầu: “Chuyện hôm nay phải tạm thời giữ bí mật.”
Chuyện Thái Huyền Sơn liên can trọng đại, rất có thể sẽ chọc giận Thánh Điện và các tu hành giả Thái Hư.
“Nha.” Tiểu Diên Nhi cũng không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thượng Chương hiểu ý hắn. Có một số việc không nên hỏi, cũng không cần phải hỏi làm gì, trong lòng tự hiểu là được.
“Tiếp theo ngươi định làm như thế nào?”
Lục Châu nhìn về phía đỉnh Thái Huyền Sơn trống rỗng, toà Thái Huyền điện khí thế hùng vĩ đã biến mất. Hắn nhớ lại ký ức Ma Thần lưu lại và một số hình ảnh mơ hồ… Đi tới ngày hôm nay, rất nhiều vấn đề đều đã có đáp án, duy chỉ có chuyện liên quan đến Ma Thần là vẫn nửa vời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận