Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1695

Đám người Dương Kim Hồng không dám động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Dương Kim Hồng liếc mắt nhìn xuống đống bột phấn dưới chân Lục Châu, lại nhìn lên không trung, sát ý trong mắt lại loé lên rồi biến mất.
Nửa canh giờ trôi qua.
“Ô !”
Một con hải thú có sừng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Ngay sau đó, trong không trung xuất hiện một đàn hải thú và phi cầm. Bọn nó trông như những chiếc phi thuyền khổng lồ che khuất bầu trời, từ từ đến gần.
Dương Kim Hồng thấp giọng nói: “Đến rồi.”
“Ngươi gọi viện binh tới?” Lục Châu lạnh lùng nhìn hắn.
Dương Kim Hồng nâng hai ngón tay lên, phun ra một ngụm máu nói: “Đại Na Di Thuật!”
Quang hoa loé lên, sáu người xuất hiện cách đó một ngàn mét. Bọn hắn không dám lấy cứng chọi cứng với Lục Châu.
Dương Kim Hồng nói: “Đúng thì thế nào, ta đạp nát nhẫn ngọc chính là để truyền tín hiệu. Đáng tiếc khi ngươi biết rõ thì đã quá muộn!”
Lục Châu ngẩng đầu nhìn đám hải thú và phi cầm lít nha lít nhít trên không trung, không ngờ ở ngay chính giữa lại có một chiếc phi liễn độc đáo.
Thực lực tổng hợp đám hải thú còn mạnh hơn nhiều lúc ở Bồng Lai đảo.
“Các ngươi điều khiển hải thú?”
“Đây là chức trách của ngự thú sư. Không chỉ có lần này, nhiều lần hải thú tập kích nhân loại trong cửu liên cũng đều do ngự thú sư làm… Thời thế tạo anh hùng, nhân loại quá mức an nhàn sẽ không thể trưởng thành!” Dương Kim Hồng nói.
“Hừ.”
Lục Châu nhíu mày, cơn phẫn nộ vốn đã bị dập tắt nay bỗng hừng hực cháy lên!
“Hôm nay lão phu sẽ đại khai sát giới!”
Hai chân đạp mạnh, đại địa rung động. Lục Châu vọt về phía Dương Kim Hồng, thời gian đình chỉ!
Chỉ trong thời gian ba hơi thở, Lục Châu đã vọt tới trước mặt hắn, bàn tay đánh tới.
Trong lòng Dương Kim Hồng điên cuồng gào thét nhưng thân thể lại không thể nhúc nhích.
Oanh!
Dương Kim Hồng văng ra xa, đầu bị đánh thủng thành một lỗ, năm người còn lại đều bị trọng thương, máu tươi ứa ra.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.] Điều chỉnh lại điểm thưởng đánh giết Mệnh Cách của chân nhân.
5 Lần thông báo liên tiếp. [Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 500 điểm công đức.]. Điều chỉnh lại điểm thưởng đánh giết Mệnh Cách của cấp bên dưới chân nhân.
Tâm tình Lục Châu bây giờ rất phẫn nộ, chẳng buồn quan tâm có điểm công đức hay không. Hư ảnh liên tục loé lên.
Thời gian tĩnh chỉ đã dừng lại, Dương Kim Hồng gọi ra Tinh Bàn, bộc phát lực lượng Mệnh Cách xạ kích Lục Châu. Toàn bộ quang trụ đánh vào người hắn.
Quang mang trên người Lục Châu tựa như nước biển khiến lực lượng Mệnh Cách trôi tuột đi mất, tiếp tục đánh tới.
“Đây là đại chân nhân?” Dương Kim Hồng khó tin thốt lên.
Hoàng Thời Tiết và Lý Cẩm Y bị động tĩnh trên trời thu hút sự chú ý, bèn ngừng điều tức ngẩng đầu nhìn lên, bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người!
Khi Lục Châu bay đến trước mặt Dương Kim Hồng, trong phi liễn trên không trung đột nhiên bộc phát ra một đạo quang trụ màu trắng sữa, điểm thêm một chút màu u lam.
“Lui!”
Lục Châu theo bản năng gọi ra Tinh Bàn đón đỡ. Một loại lực lượng tê dại quen thuộc càn quét toàn thân, Lục Châu lăng không bay ra sau, rơi xuống phía trước địa cung.
Sau đó trên trời lại truyền đến âm thanh: “Định!”
Lại một đạo quang trụ bắn xuống đất như đang truyền điện đi khắp tứ phương, ngay cả đám hải thú, Bạch Trạch, Dương Kim Hồng và năm tên thuộc hạ, Lý Cẩm Y và Hoàng Thời Tiết cũng bị giam cầm, ai nấy đều đứng yên bất động.
Chỉ có toà phi liễn kia không vội không chậm bay xuyên qua đám hải thú, dừng lại trên bầu trời địa cung.
Lục Châu nảy sinh một ý nghĩ, đây là Thánh nhân?
Lục Châu điều động lực lượng Thiên Tướng, kỳ kinh bát mạch khôi phục, nhưng rất nhanh sau đó dòng điện lại truyền tới khiến hắn không thể động đậy.
Trên phi liễn truyền ra một giọng nói lười biếng: “Dương chân nhân?”
Soạt.
Dương Kim Hồng có thể động. Hắn thở hồng hộc, kinh hỉ nói: “Tham kiến Nhạc thánh nhân.”
Trong phi liễn truyền ra âm thanh: “Không thể nói lung tung, ta còn chưa thành thánh. Thánh vật Ma Thần này đúng là dùng rất tốt.”
Dương Kim Hồng cười nói: “Chỉ là chuyện sớm muộn, ai cũng biết ngài sẽ thành thánh.”
“Ta thích nghe ngươi nói chuyện, rất dễ chịu.” Người trong phi liễn nói, “Có thánh vật Ma Thần trong tay, gặp phải thánh nhân khác ta cũng không sợ.”
Người vừa đến chính là chưởng quản ngự thú Nhạc Kỳ trong Thái Hư.
Dương Kim Hồng gật đầu: “Đó là đương nhiên, người này dù là đại chân nhân cũng bị người khống chế, hoàn toàn không thể động đậy.”
“Đại chân nhân?”
“Đúng vậy, nếu không ta đã không bóp nát nhẫn ngọc.” Nói xong Dương Kim Hồng quỳ xuống, “Cầu Nhạc chân nhân làm chủ cho Trọng Minh tộc. Người này giết Trọng Minh Điểu, lại giết ngự thú sư Dương Liên Sinh. Dương Liên Sinh đi theo ngài đã lâu, ngài hiểu hắn rõ nhất.”
Phi liễn trầm mặc.
Dương Kim Hồng tiếp tục nói: “Chúng ta phát hiện hạt giống Thái Hư…”
“Cái gì?!!”
Giọng nói vốn đang lười biếng bỗng trở nên kích động.
Dương Kim Hồng chỉ tay vào trong địa cung: “Ở trong đó.”
Nhạc Kỳ gật đầu: “Rất tốt.”
Dương Kim Hồng am hiểu rất rõ pháp tắc sinh tồn, lập tức nói: “Từ giờ trở đi, hạt giống Thái Hư này thuộc về ngài.”
Phi liễn im lặng ba giây, sau đó giọng nói truyền ra: “Giết hắn. Mọi hậu quả có ta gánh chịu.”
“Đa tạ!”
Hư ảnh Dương Kim Hồng loé lên, vọt về phía Lục Châu. Biểu tình trên mặt hắn dữ tợn, oán khí và phẫn nộ trong lòng rốt cuộc đều lộ ra ngoài mặt.
Đến trước mặt Lục Châu, hắn cắn răng nói: “Đại chân nhân thì sao chứ, ở trước mặt Thái Hư cũng chỉ là châu chấu đá xe. Vừa rồi ngươi đánh ta thế nào, bây giờ ta hoàn trả gấp mười lần!”
Chưởng ấn đánh về phía Lục Châu. Ầm! Lục Châu không nhúc nhích tí nào.
Dương Kim Hồng nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, lại hung hăng đánh ra một chưởng.
Lục Châu vẫn vững như bàn thạch.
Dương Kim Hồng không tin tà, lại nhấc chưởng… đúng lúc này, Lục Châu bỗng mở miệng nói:
“Đánh đủ chưa?”
“A?”
“Đủ rồi thì nhận lấy cái chết.”
Bàn tay Lục Châu bắt lấy cổ tay Dương Kim Hồng, lực lượng Thiên Tướng bộc phát kéo mạnh ra sau.
Rắc !
Xương tay Dương Kim Hồng gãy ra.
Phanh phanh phanh…
Lục Châu liên tục đánh ra trăm chưởng, toàn bộ đều đánh vào đan điền khí hải của Dương Kim Hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận