Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2179: Di Thiên Thần Đế

“Thần Đế?!” Đây chính là cảnh giới tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ vẫn cho rằng cảnh giới này không có thật…
Minh Tâm Đại Đế nhìn về phía cửu liên, thở dài nói: “Bọn hắn cũng phải bị hủy diệt như Thánh Vực!”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn Minh Tâm: “Ngươi thật sự phải làm vậy?”
“Các ngươi còn có thể làm gì?” Minh Tâm hờ hững nói.
Tư Vô Nhai quay đầu nhìn về phía sư phụ, nói ra lời mà chỉ có Lục Châu có thể nghe hiểu: “Người sáng tạo từ trước đến nay đều không nhỏ yếu, chỉ xem hắn có nguyện ý trở nên mạnh mẽ hay không.”
Nói xong, Tư Vô Nhai quỳ một gối xuống. “Sư phụ, xin người thu hồi kinh điển trên người đồ nhi.”
Lục Châu im lặng.
Trong chín đại quang trụ còn lại cũng truyền tới thanh âm: “Sư phụ, xin người thu hồi kinh điển.”
Lục Châu vẫn trầm mặc không nói.
“Sư phụ, người đừng do dự.” Vu Chính Hải nói bằng thái độ việc này không có gì quan trọng.
“Thu hồi kinh điển, thế nhân mới có thể sinh tồn.” Ngu Thượng Nhung nói.
Minh Tâm bắt đầu huy động lực lượng quy tắc chém vào quang trụ.
Ầm! Ầm!
Quang trụ lay động, quang mang dần trở nên ảm đạm.
Đoan Mộc Sinh lo lắng nói: “Sư phụ, người đừng do dự nữa, còn tiếp tục như vậy chúng ta cũng sẽ chết hết!”
Minh Thế Nhân cười nói: “Thôi thôi… đồ nhi coi như không có mệnh làm Chí Tôn.”
Chiêu Nguyệt thở dài: “Từ đâu đến thì trở về đó vậy.”
Minh Tâm điên cuồng tàn phá mười đạo quang trụ.
Năm vị Đại Đế thấy vậy lập tức bay tới ngăn cản. Phanh phanh phanh… song phương lao vào kịch chiến, chỉ trong mấy hơi thở cả năm người đều bị Minh Tâm đánh bay.
Bọn hắn bị trọng thương.
Diệp Thiên Tâm, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đồng thanh hô lên: “Xin sư phụ thu hồi kinh điển!”
Tiểu Diên Nhi còn bồi thêm một câu: “Vẫn tốt hơn là phải chết trong tay Minh Tâm nha…”
Lục Châu thở dài não nề. Cuối cùng hắn ngửa mặt lên nhìn trời, khẽ nói: “Thôi được…”
Lực lượng quy tắc khắp bốn phía bắt đầu bị hút vào thân thể Lục Châu. “Chỉ mong các ngươi đừng oán trách vi sư…”
Hắn dừng một chút, sau đó âm vang hữu lực nói: “Đều trở về đi.”
Ông !
Trong mười đạo quang trụ, mười bộ kinh điển nghe được lời chủ nhân triệu hoán, lập tức toả ra quang hoa dị dạng.
Quang hoa bọc lấy toàn thân thập đại đệ tử, quy tắc điên cuồng vọt tới, không gian và thời gian đều trở nên vặn vẹo.
Thân thể mười đệ tử cũng từ từ biến thành từng điểm tinh quang, một lần nữa ngưng tụ lại, hoá thành mười bộ kinh điển.
Minh Tâm sửng sốt!
Năm vị Đại Đế cũng mở to mắt nhìn về phía mười bộ kinh điển ẩn chứa lực lượng kinh người.
Vù!
Bộ kinh điển thứ nhất đến từ Vu Chính Hải, quy tắc vận mệnh luân hồi. Dưới chân Lục Châu xuất hiện lam liên, đạo quang luân thứ ba xuất hiện.
Bộ kinh điển thứ hai đến từ Ngu Thượng Nhung, quy tắc hủy diệt. Đạo quang luân thứ tư xuất hiện.
Bộ kinh điển thứ ba đến từ Đoan Mộc Sinh, quy tắc lực lượng. Đạo quang luân thứ năm xuất hiện.
Bộ kinh điển thứ tư đến từ Minh Thế Nhân, quy tắc nguyên tố ngũ hành, đạo quang luân thứ sáu xuất hiện.
Minh Tâm điên cuồng vọt tới: “Dừng lại cho ta! Dừng lại!”
Ầm ầm!
Quang luân của lực lượng ngăn hắn ở bên ngoài, không cách nào vượt qua được.
Năm vị Đại Đế đứng từ xa nhìn lại, chuyên chú mà kích động, kính sợ và thán phục. Bọn hắn biết một vị thần chí cao vô thượng sắp sinh ra.
Bộ kinh điển thứ năm đến từ Chiêu Nguyệt, quy tắc trật tự. Đạo quang luân thứ bảy xuất hiện.
Ầm!
Một đạo quang luân có tính tấn công trực tiếp đánh bay Minh Tâm, máu tươi văng ra.
Minh Tâm không phục lại bay tới, nhưng dù hắn thi triển chiêu thức gì cũng không thể làm lam liên suy suyển dù là mảy may.
Đầy trời đều là bóng ảnh của Minh Tâm. Rõ ràng đã tấn thăng Thần Đế, nắm giữ lực lượng thập đại quy tắc, vì cái gì hắn lại bất lực như vậy?
Bộ kinh điển thứ sáu đến từ Diệp Thiên Tâm, quy tắc không gian. Lam liên sinh ra quang luân thứ tám.
Bộ kinh điển thứ bảy đến từ Tư Vô Nhai, lực lượng của tạo hoá, quang luân thứ chín xuất hiện!
Xích Đế gọi một tiếng: “Minh Tâm, từ bỏ đi… Hắn mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều.”
Minh Tâm càng thêm điên cuồng, mọi người đã không còn nhìn rõ thân ảnh hắn. Trong hư không chỉ còn tiếng quy tắc va chạm nhau.
Bộ kinh điển thứ tám đến từ Chư Hồng Cộng, quy tắc vô hạn. Đạo quang luân thứ mười xuất hiện.
Quang luân này bao trùm toàn bộ không trung bí ẩn chi địa, thậm chí là cửu liên giới. Nhân loại ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một vầng sáng khổng lồ màu xanh lam trải dài khắp bầu trời.
Minh Tâm bị quang luân này chấn vỡ lục phủ ngũ tạng, hư ảnh U Huỳnh biến mất giữa không trung.
Trên trời, vầng trăng sáng trở nên ảm đạm.
Bộ kinh điển thứ chín đến từ Tiểu Diên Nhi, quy tắc vô vi. Quang luân bao trùm cả thế giới.
Một bộ kinh điển cuối cùng đến từ Hải Loa, quy tắc nhân quả. Quang luân bao trùm đại vòng xoáy.
Mười hai đạo quang luân không ngừng phóng đại, toả ra quang mang chói lọi.
Ý chí của Minh Tâm nhìn thấy cảnh này, nhục thân khi đang trôi vào trong hắc ám khẽ thì thào tự nhủ: “Di Thiên Thần Đế.”
Năm vị Đại Đế cũng cực kỳ chấn động, nhìn mười hai đạo quang luân mà suy nghĩ đến xuất thần.
Ý niệm khẽ động, Lục Châu xuất hiện trước mặt Minh Tâm, năm ngón tay vươn tới nhẹ nhàng tóm lấy cổ hắn.
Đôi lam đồng nhìn chằm chằm vào Minh Tâm, bàn tay nắm lại giúp ổn định lực lượng ý chí suýt chút nữa đã hôi phi yên diệt kia, thản nhiên hỏi: “Thần là gì?”
Lực lượng ý chí của Minh Tâm không thể đỡ nổi lực lượng áp bách, chỉ có thể ép buộc chính mình mở hai mắt ra. Khi nhìn rõ ràng gương mặt vị Thần Đế, hắn không chống chọi được nữa, thân thể vỡ nát.
Một đời Minh Tâm Đại Đế chưởng khống Thái Hư một trăm ngàn năm cứ thế hoá thành cát bụi tan biến trong hư không.
Lục Châu nhìn lại lòng bàn tay rỗng tuếch, có hơi thất thần.
Có lẽ là lâu quá không sử dụng lại lực lượng cường đại này nên hắn không thể khống chế được nó một cách hoàn mỹ, khiến Minh Tâm quy thiên, quả thật có hơi tiếc nuối.
Nhưng mà… điều này không quan trọng.
Lục Châu xoay người nhìn về phía năm vị Đại Đế. Năm người lập tức khom người đồng thanh nói: “Bái kiến Thần Đế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận