Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 695

Hải Loa vội vàng buông tay ra, mười ngón tay nắm chặt lại, hồng cương ngay lập tức tiêu tán. Cửu Huyền Cầm nhẹ nhàng rơi vào tay nàng. Tiếng đàn biến mất.
Hải Loa áy náy nói: “Sư phụ… đồ nhi không cố ý đâu…”
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi chỉ mới vào Thần Đình cảnh, dù tinh thông âm luật nhưng độ khống chế âm luật ngự khí còn thấp.”
“Vâng, đồ nhi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Lục Châu nâng tay lên, cương khí bao lấy Cửu Huyền Cầm mang nó quay về trong tay hắn.
Hải Loa cảm thấy mất mát vô cùng.
Lục Châu nói: “Cửu Huyền Cầm là di vật do người khác lưu lại, vi sư phải cất giữ nó.”
Hải Loa khẽ gật đầu.
Thấy nàng buồn bã, Tiểu Diên Nhi bèn ghé tai nói nhỏ: “Đừng nóng vội, dù sao Ma Thiên Các cũng không có ai hiểu âm luật như muội, cây Cửu Huyền Cầm này sớm muộn gì cũng là của muội thôi…”
Ngẫm lại đúng là rất có lý. Tâm tình Hải Loa đã tốt hơn nhiều. “Tạ ơn cửu sư tỷ.”
Mọi người đều cạn lời. Tiểu nha đầu này không biết trong đầu chứa cái gì nữa.
Thái hậu nhìn chiếc rương vỡ nát dưới đất, thở dài nói: “Sứ mệnh của ai gia đã hoàn thành… Sau này xin mời Ma Thiên Các tiếp tục gánh lấy sứ mệnh này.”
“Sứ mệnh? Giữ gìn hoà bình thế giới?” Lục Châu muốn bật cười, nhưng gương mặt già vẫn hiện vẻ bình tĩnh.
“Ai gia chỉ đề nghị như thế, mọi thứ đều do Ma Thiên Các làm chủ.”
Cửu diệp sẽ dẫn tới tai nạn ngập trời. Theo đề nghị của bà, chẳng lẽ hắn phải vung đao tự chém để giảm tu vi xuống? Huống chi tu vi chân thực của Lục Châu chỉ mới ngũ diệp.
Lục Châu nói: “Nếu đó là bước tiến của thời đại, không thể ngăn cản được thì sao?”
Đọc xong lá thư, Lục Châu cho rằng vị đế sư này quá mức e dè. Nhìn lại lịch sử thế giới xem, đã trôi qua biết bao triều đại nhưng nào có ai có thể tự bịt mắt bịt tai để không tiến bộ? Thăm dò và tiến lên từng bước chính là điểm đặc thù từ xưa đến nay của con người.
Cho dù Lục Châu không xuyên không tới thì Cơ Thiên Đạo, Vân Thiên La, Lưu Thương, Cung Nguyên Đô,… có người nào không muốn đá văng cánh cửa cửu diệp cơ chứ?
Ngay cả người đoản mệnh như Ngu Thượng Nhung cũng đã từng có ý nghĩ như vậy.
Thời đại trảm kim liên vừa mở ra, rất nhiều tu hành giả đều bước vào giai đoạn trảm kim liên trùng tu. Sau nửa năm, Lưu Thương đã trùng tu đến cảnh giới bát diệp rưỡi, những người khác sớm muộn gì cũng sẽ vượt lên, đó chỉ là vấn đề về thời gian.
Đến lúc đó, xung kích cửu diệp sẽ trở thành đại thế, ai còn ngăn cản được nữa?
Cho dù Lục Châu không truyền lý luận trảm kim liên ra ngoài thì bàn cờ của Vân Thiên La, nghiên cứu của Lưu Thương và việc Ngu Thượng Nhung trảm kim liên thành công cũng sẽ khiến thế giới này hoàn toàn thay đổi.
Thái hậu thở dài một tiếng, khẽ nói: “Đành phó thác cho trời.”
“Lão phu lại cảm thấy, nhân định thắng thiên.”
Thái hậu gật đầu, không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Lục Châu nhớ tới trong thư có đề cập tới nữ tử họ Lạc bèn hỏi: “Thái hậu có từng nghe đế sư nhắc tới một nữ tử họ Lạc không?”
Thái hậu lâm vào trầm tư. Có lẽ do tuổi tác đã cao nên rất nhiều ký ức đã sớm quên lãng.
Một lát sau, Thái hậu lắc đầu nói: “Đế sư chưa từng nhắc tới với ai gia, nhưng có thể đã nói với những người khác. Nghe hoàng đế nói, đế sư thường xuyên nhớ nhà, có nói muốn đi tìm người. Có lẽ người hắn muốn tìm chính là nữ tử họ Lạc đó. Ai gia hoàn toàn không biết gì về người này cả.”
“Người đó chưa từng xuất hiện ở Thần Đô?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Lý Vân Triệu đáp: “Ta vẫn luôn phụng dưỡng Thái hậu, ngày ngày đều ở trong cung, ta có thể làm chứng là chưa từng có vị nữ tử họ Lạc nào giao hảo với đế sư. Chỉ là Thần Đô quá lớn, có người họ Lạc cũng không có gì lạ, không thể bài trừ khả năng trong đó có người đế sư muốn tìm.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
“Thôi vậy.”
Đúng lúc này, một tên thị vệ xuất hiện bên ngoài nội khố, khom người nói: “Thái hậu, Chu Hữu Tài của Bắc Đẩu Thư Viện và Mạnh Nam Phi của Thiên Hành Thư Viện cầu kiến!”
Thái hậu nói: “Bảo bọn hắn đến Đại Chính Cung đợi.”
“Tuân lệnh.”
Đại Chính Cung.
Chu Hữu Tài và Mạnh Nam Phi quỳ dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy. Thái hậu ngồi bên phải, Lục Châu ngồi bên trái.
Chu Hữu Tài cất tiếng cầu xin: “Cơ tiền bối, xin ngài tin tưởng ta, ta tuyệt đối không bày mưu đặt kế cho mười vị trưởng lão. Ta từng khuyên bọn họ đừng tham dự vào cuộc phân tranh giữa Thần Đô và Ma Thiên Các nhưng bọn họ lại không chịu nghe!”
Mạnh Nam Phi cũng nói theo:
“Sau khi từ Duyện Châu trở về, ta đã dặn đi dặn lại toàn bộ đệ tử thư viện không được ra ngoài, thật không ngờ… hầy!”
Trên đỉnh Song Thạch, Lục Châu và Chu Hữu Tài đã gặp mặt trao đổi, về phần Mạnh Nam Phi thì đúng là khiến người ta phải suy nghĩ.
“Cho lão phu một lý do để tin tưởng các ngươi.” Lục Châu nói.
Chu Hữu Tài móc từ trong ngực áo ra một đống phù chỉ, nâng lên trước mặt Lục Châu: “Đây là phù chỉ ta đưa cho đệ tử hạch tâm của thư viện, phàm là kẻ nào rời khỏi thư viện quá xa thì cương ấn trên phù chỉ sẽ tiêu tán. Cơ tiền bối tu vi cao thâm có thể kiểm tra thời gian trên phù chỉ.”
Lục Châu tiện tay vung lên, phù chỉ bay vào tay hắn. Trên phù chỉ quả thật có một cỗ năng lượng nhàn nhạt, đây là loại ấn ký theo dõi khá đơn giản được sử dụng trên giấy.
“Còn ngươi?” Lục Châu nhìn về phía Mạnh Nam Phi.
Toàn thân Mạnh Nam Phi run lên, mở to mắt nói: “Cơ tiền bối, ta nói câu nào cũng là thật… vốn ta cũng muốn dùng phương pháp này…”
Lời này không có sức thuyết phục. Trên đỉnh Song Thạch, Mạnh Nam Phi không nể mặt mũi, chỉ phái một tên đệ tử tới gặp. Đến khi Lục Châu sử dụng Thẻ Nguỵ Trang mới chấn nhiếp được hắn.
Đúng lúc này Hoa Trọng Dương đột nhiên khom người nói: “Cơ tiền bối, vãn bối có mấy lời muốn nói.”
“Nói đi.”
“Khi U Minh Giáo công thành, vãn bối đã trông thấy không ít đệ tử Thiên Hành Thư Viện!”
Hoa Trọng Dương vừa nói ra, Mạnh Nam Phi lui về sau mấy bước. “Ngươi… ngươi có phải đã nhìn nhầm rồi không?”
Hoa Trọng Dương hừ lạnh một tiếng. “Chẳng lẽ ta còn không biết phân biệt cấm vệ quân và đệ tử thư viện?”
Một bên mặc khôi giáp, một bên mặc trường bào màu trắng, Hoa Trọng Dương cũng không bị mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận