Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 342: Phối hợp diễn xuất

Giang Ái Kiếm lúng túng đáp: “Có một chút thôi.”
Lục Châu lại đăm đăm nhìn hắn không rời mắt.
Giang Ái Kiếm bất đắc dĩ nói: “Cái tên Lưu Hoán này làm người rất giảo hoạt, trước đó ta đã sắp xếp một số tai mắt nhưng có mấy người đã bị hắn xúi giục phản lại ta… Cũng có thể họ đã bị Mạc Ly khống chế, dù sao thì người ta có thể tin tưởng được cũng không còn nhiều.”
“Sau này khi gửi phi thư cho Ma Thiên Các, ngươi hãy tự mình làm đi.” Lục Châu nói.
“Chuyện này không thành vấn đề.” Giang Ái Kiếm nói chắc chắn.
Có kẽ hở phải lập tức trát lại tường.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt…
Xe ngựa đi vào Thuận Thiên sơn trang.
Tiểu Diên Nhi thò đầu nhìn ra ngoài rồi nói: “Không chỉ có một mình chúng ta.”
Giang Ái Kiếm đáp: “Rất bình thường… Nhị hoàng tử điện hạ biết rõ sở thích của Thái hậu nên đã điều động mấy nhóm tạp kỹ tới.”
Lục Châu không buồn nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Một số binh sĩ tới kiểm tra, Giang Ái Kiếm thấp giọng nói: “Bọn họ đến xác minh thân phận, để ta ra mặt là được.”
Lục Châu không lo lắng mấy chuyện này… Lúc này hắn chỉ đang nghĩ, nếu Lãnh La thất bại thì phải làm sao?
Đến lúc đó hắn chỉ có thể thi triển thần thông, điều khiển Bạch Trạch bỏ chạy cho lẹ.
Hình ảnh này thật là quá mất hình tượng của đại ma đầu tổ sư gia.
Thế là Lục Châu vuốt râu hỏi: “Ngươi có chuẩn bị đường lui chưa?”
Giang Ái Kiếm cười đáp: “Đương nhiên là có, thỏ khôn phải có ba hang nha… Nhưng lão tiền bối ngài đâu có cần.”
Lục Châu không tiếp tục hỏi nữa.
Lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng đối thoại: “Quan gia… chúng ta được nhị hoàng tử điện hạ mời tới. Đừng khách khí như vậy, ta họ Nhật, gọi ta là Nhật lão bản là được. Màn ảo thuật này ta đã chuẩn bị rất lâu, nhất định sẽ nghiêm túc biểu diễn.”
“Đa tạ, quan gia đi thong thả.”
Chiếc xe ngựa phía trước sau khi nghiệm chứng thân phận xong đã thành công tiến vào sơn trang.
Tiểu Diên Nhi che miệng cười nói: “Sư phụ… người này thật là kỳ lạ.”
Lục Châu không hiếu kỳ như Tiểu Diên Nhi, cũng không quan tâm đến tình huống bên ngoài, nhưng ngồi trong xe ngựa hắn vẫn nghe ra được giọng nói người kia có phần kỳ quái.
Đại Thiên thế giới không thiếu chuyện lạ.
Không bao lâu sau đã đến phiên xe ngựa của Lục Châu.
Lúc kiểm tra thân phận, Giang Ái Kiếm nhảy ra ngoài nói: “Quan gia… đều là người phe mình, đây là lệnh bài nhị hoàng tử cho ta.”
Đám binh lính kia không làm khó hắn, lập tức cho phép xe ngựa chạy vào trong sơn trang.
Giang Ái Kiếm quay về trong xe ngựa, thì thầm nói: “Đúng là tên họ Nhật kia biết cách xử lý. Làm người là phải như thế, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, phải như thế mới sống lâu được.”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Hừ, ngươi và tên họ Nhật kia đều chẳng phải hạng người tốt lành gì!”
“Ta đâu có nói mình là người tốt đâu nè?”
Kẽo kẹt.
Kẽo kẹt.
Rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại, ba người nhảy ra khỏi xe.
Những người khác cũng lục tục xuống xe.
Đây là một tiểu viện tách biệt, mỗi nhóm tạp kỹ đều không ở cùng với nhau.
Tuy hoàn cảnh sinh hoạt khá tốt nhưng lại cực kỳ bó tay bó chân, bên ngoài viện có rất nhiều binh sĩ trông coi từng giờ từng phút, lại còn có không ít tu hành giả.
Tên quan binh đưa mọi người vào rồi nói với Giang Ái Kiếm: “Các ngươi mau đi thu xếp, chừng nào sắp đến lượt các ngươi ta sẽ tới gọi.”
“Yên tâm đi quan gia!” Giang Ái Kiếm vỗ ngực bảo đảm.
Đám người lục tục thu xếp các loại đạo cũ để biểu diễn.
Thấy quan binh kia đã đi, Giang Ái Kiếm đến bên cạnh Lục Châu nói: “Lão tiền bối, lát nữa ngài phối hợp diễn xuất với ta đi… Ta đoán là Mạc Ly không nhất định sẽ lộ diện, đến lúc đó chúng ta âm thầm ra tay.”
“Phối hợp diễn xuất?”
“Đùa một chút thôi, ngài chỉ cần làm người xem là được.” Giang Ái Kiếm nói.
Vậy còn tạm được.
Lão phu tuổi tác đã cao, sao có thể nhảy nhót lung tung trên đài như đám thanh niên được.
Sau khi Thái hậu đã nghỉ ngơi một đêm trong Thuận Thiên biệt uyển, sáng hôm sau nhị hoàng tử đã đứng đợi ở bên ngoài.
“Hoàng tổ mẫu, mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng, đều là những thứ người thích nhất đó.” Lưu Hoán nói.
“Tôn nhi có lòng rồi.”
Chiêu Nguyệt nhìn Lưu Hoán rồi đỡ Thái hậu đứng dậy, miệng hỏi: “Bà ngoại, lúc trước bà rất thích xem hát sao?”
Thái hậu nở nụ cười ấm áp. “Trong hoàng cung quạnh quẽ vô vị, ai gia chỉ có thứ đó để tìm vui. Chiêu Nguyệt, hay là con ở lại trong cung với ai gia đi?”
Chiêu Nguyệt nói: “Bà ngoại, người có nhiều cháu trai như vậy, sao còn cần tới Chiêu Nguyệt chứ?”
“Đều là bạch nhãn lang cả. Ai gia thương nhất là tam ca của con, nhưng đáng tiếc… hắn lại đi trước ai gia một bước!” Thái hậu thở dài một tiếng.
“Tam ca?”
“Thôi không nói mấy chuyện này, cùng bà đi xem hát nào.” Thái hậu vừa đi được vài bước đã bước chậm lại, khẽ gọi: “Tiểu Lý tử.”
Lý Vân Triệu lập tức xuất hiện bên cạnh.
Thái hậu nói: “Đi xem một chút.”
“Tuân chỉ.”
Đoàn người đi vào trong hoa viên. Ở giữa khoảnh sân rộng rãi là sân khấu kịch, các loại dụng cụ biểu diễn đã được chuẩn bị kỹ càng. Người hát hí khúc đã cung kính đứng chờ sẵn trên đài.
Được Lý Vân Triệu dẫn đường, Thái hậu bước tới ngồi vào vị trí chủ toạ có tầm nhìn cực tốt.
“Đều là người nhà cả, cứ ngồi thoải mái.” Thái hậu nói rồi lôi kéo Chiêu Nguyệt ngồi xuống cạnh mình.
Tuy Thái hậu đã bảo thoải mái nhưng chẳng ai thật sự dám tuỳ tiện ngồi. Chỉ có nhị hoàng tử và tứ hoàng tử bước tới ngồi xuống.
Người trên đài khom người hành lễ rồi bắt đầu diễn hí khúc.
Đối với những người không thường xuyên nghe hí khúc thì những thứ này hoàn toàn chẳng có gì thú vị. Nhị hoàng tử và tứ hoàng tử ngồi ở đây mà thần hồn ở tận đâu đâu.
Qua một lúc lâu, Thái hậu vui vẻ nói: “Thưởng.”
Đám người vỗ tay đầy dối trá.
“Hoàng tổ mẫu vui là được. Thưởng thêm.” Lưu Hoán phất tay rồi nhìn về phía tứ hoàng tử Lưu Bỉnh. “Tứ đệ thấy sao?”
“Hoàng huynh làm đúng lắm.” Lưu Bỉnh đáp.
Tiếp theo đó lại là một màn hí khúc buồn chán, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử chỉ biết lắc đầu.
Đến khi nhóm biểu diễn thứ ba lên đài… Hai mắt Chiêu Nguyệt đột ngột sáng rực lên.
Nàng nhìn thấy một nam tử mặc trang phục kỳ dị, trên mặt dán râu hình chữ bát, đầu đội mũ cao bước lên đài.
Tứ sư huynh? Tại sao huynh ấy lại ở đây? Chiêu Nguyệt cực kỳ cạn lời.
Đám người diễn chả ra sao, diễn được một nửa nhị hoàng tử Lưu Hoán đã vỗ bàn nói: “Loạn xì ngầu! Người đâu!”
Thái hậu cũng chẳng hiểu bọn họ đang diễn cái gì. Vừa giống ảo thuật lại giống gánh xiếc, chẳng có chút thú vị nào.
“Lôi xuống!” Lưu Hoán nói.
Lúc này Chiêu Nguyệt vội vàng lên tiếng: “Nhưng ta lại cảm thấy họ diễn không tệ.”
“Hả?” Lưu Hoán nhìn sang Chiêu Nguyệt.
Thái hậu khẽ gật đầu nói: “Chiêu Nguyệt thấy không tệ, vậy thì không tệ… ai gia muốn xem tiếp.”
Nam tử mặc trang phục kỳ dị kia khom người nói với Thái hậu: “Đa tạ Thái hậu!”
“Thưởng!” Thái hậu thản nhiên nói.
Lưu Hoán đành bất đắc dĩ phất tay. “Thưởng.”
Lộc cộc lộc cộc.
Lộc cộc lộc cộc.
Từng đội nhân mã kéo đến Thuận Thiên sơn trang.
Thuận Thiên biệt uyển đâu phải nơi công cộng, sao lại có nhiều người đến như thế?
Thái hậu nói: “Tiểu Lý tử.”
Lý Vân Triệu lập tức cúi người đưa tai tới lắng nghe lời dặn của Thái hậu.
“Sao lại huyên náo như thế?”
Lý Vân Triệu gật đầu nói: “Thuộc hạ đi nhìn xem.”
Hắn điểm mũi chân rồi lao vụt lên trời, quan sát toàn bộ Thuận Thiên sơn trang.
Hả?
Cả một vùng núi đều có lít nha lít nhít quân lính, toàn bộ Thuận Thiên biệt uyển đã bị bao vây.
Lý Vân Triệu hạ xuống, quỳ một gối nói: “Thái hậu, chuyện này e là phải hỏi hai vị điện hạ.”
Thái hậu nhìn về phía Lưu Hoán và Lưu Bỉnh.
Lưu Hoán phất ống tay áo, chắp tay nói: “Hoàng tổ mẫu, hí khúc và gánh xiếc đều là loại tạp kỹ cấp thấp. Tôn nhi đã chuẩn bị cho người một vở kịch hay.”
“Vở kịch?”
Lưu Bỉnh cười ha hả nói: “Hoàng huynh, gấp gáp như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Lưu Hoán vỗ tay.
Một nữ tử yêu diễm mặc y phục đỏ từ bên ngoài bước tới, ung dung hoa quý bước vào hoa viên, xung quanh nàng được mấy nữ tử khác vây lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận