Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 721

Không bao lâu sau, đám tu hành giả đông đúc kia bay đến khu vực gần vũng bùn rồi dừng lại.
Ngu Thượng Nhung cảm thấy kỳ quái bèn hé mắt ra, xuyên qua đống lá cây chằng chịt nhìn đám tu hành giả.
Dưới ánh trăng, đám tu hành giả này trông rất quỷ dị. Ai nấy đều mặc áo choàng màu tím, đến đầu cũng trùm kín không thể nhìn rõ mặt mũi, khí tức phát ra rất âm trầm rùng rợn.
Đặc biệt là tên dẫn đầu đang lăng không lơ lửng, trông cực kỳ đáng sợ.
“Phía trước chính là Mai Cốt Chi Địa… Theo kế hoạch, chúng ta cần phải thao túng toàn bộ hài cốt của người chết trong này.”
“Mấy trăm năm qua, Mai Cốt Chi Địa có vô số người chết. Những người chết đi trong các thành trì gần đây đều bị ném tới nơi này, hoặc được hậu táng theo lễ nghi tế tự cao nhất.”
Một tu hành giả trong số đó bay về phía trước, vượt qua vũng bùn rồi lăng không nhìn về phía Mai Cốt Chi Địa, cất cao giọng nói:
“Các bậc tiên hiền vĩ đại, bọn hắn sẽ nhận được sự tôn trọng của chúng ta… Linh hồn và ý chí của bọn hắn sau khi chết đều sẽ được truyền thừa.”
Đám tu hành giả phía sau cũng bay tới, ánh mắt đều nhìn vào thây cốt đầy đất bên trong Mai Cốt Chi Địa.
Thấy cảnh này, trong lòng Ngu Thượng Nhung khẽ buông lỏng, rõ ràng đám người này đến đây để thao túng hài cốt…
Những bộ hài cốt này đều là át chủ bài do người Lâu Lan lưu lại. Thượng tầng Lâu Lan lấy danh nghĩa tôn trọng người chết nên gom tất cả những người đã khuất đến nơi này. Trên thực tế bọn họ muốn những người này sau khi chết vẫn tiếp tục thủ hộ Lâu Lan. Mà vu thuật chính là điểm mấu chốt dùng để thao túng hài cốt.
Ngu Thượng Nhung thu hồi ánh mắt, không tiếp tục để ý tới bọn họ mà nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Lúc này, những tu hành giả mặc trường bào tím đều đã bay đến trên không trung vũng bùn.
“Động thủ đi.”
“Tán dương.”
Các tu hành giả đứng phía trước theo hình phương trận đặt tay chéo ngực, sau đó hai tay chập lại chỉ lên trời, trong lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng tím nhàn nhạt.
Một đạo quang mang màu tím bay về phía Mai Cốt Chi Địa. Quang mang hạ xuống rơi vào một bộ hài cốt. Bộ hài cốt kia đột nhiên giống như có sinh mệnh, từ từ nhúc nhích.
“Bày trận.”
Những tu hành giả còn lại đứng vào đúng vị trí, hai tay nâng lên, ngẩng đầu nhìn trời.
Toàn bộ mũ trùm đầu đều rơi xuống, trên trán bọn họ đều có khắc liên hoa màu tím. Khi vu thuật được thi triển, mỗi bông liên hoa tím đều sáng lên.
Ông ông… năng lượng nguyên khí rung động.
“Khảm Thuật… Bặc Đầu… Phiêu Mộc… U Lượng… Tân…”
Đám người đọc lầm rầm chú ngữ trong miệng, luồng khí màu tím bốc lên điều động nguyên khí giữa thiên địa.
Một vòng tròn vu thuật màu tím xuất hiện dưới chân bọn họ.
Ở khu vực thuỷ đàm ngay giữa vũng bùn đột nhiên xuất hiện bong bóng khí phập phồng.
Các tu hành giả mặc trường bào tím nghi hoặc nhìn xuống. “Cẩn thận, có người còn sống.”
Là tu hành giả vu thuật, khả năng nhận định xem một người đã chết hay còn sống của bọn họ cực kỳ cao siêu, hoàn toàn vượt xa người bình thường.
Đám người lập tức dừng tay nhìn về phía thuỷ đàm rồi đưa mắt nhìn nhau, dừng lại mọi động tác trong tay.
“Thật xin lỗi.”
Một giọng nói ôn hoà từ trong cánh rừng gần đó đột ngột truyền tới. Các tu hành giả vu thuật sững sờ, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang.
Dưới ánh trăng, tu hành giả vừa lên tiếng kia chậm rãi bay ra khỏi rừng cây, lăng không lơ lửng trên không trung. Ánh trăng hắt lên bộ trường bào màu xanh của hắn, trông có vẻ rất cô tịch, nhưng toàn thân hắn lại phát ra khí tức rất khó lường.
Đây là khí tức tự tin của một cao thủ quanh năm bước trên lưỡi kiếm.
Ngu Thượng Nhung lên tiếng: “Nếu có thể, mời các vị di chuyển đến địa phương khác để thi triển vu thuật…”
“Tại sao chứ?” Tu hành giả vu thuật dẫn đầu kỳ quái hỏi.
Ngu Thượng Nhung ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên đầu, thản nhiên nói: “Các vị không cảm thấy nơi này yên tĩnh tường hoà, rất thích hợp để nghỉ ngơi sao?”
“Vị bằng hữu này, thật xin lỗi… Bọn ta phụng mệnh hành sự, nhất định phải thi triển vu thuật ở đây.” Một tu hành giả khác nói.
“Mai Cốt Chi Địa rất lớn, đổi sang một chỗ khác sẽ không ảnh hưởng gì…” Ngu Thượng Nhung ôn hoà cười một tiếng, “Ta chân thành hy vọng các vị chấp nhận đề nghị của ta.”
Một tên tu hành giả vu thuật đứng phía sau khinh thường nói:
“Dựa vào cái gì bọn ta phải đổi chỗ mà ngươi thì không? Ngươi muốn nghỉ ngơi, những chỗ tốt hơn vẫn còn rất nhiều! Thi triển vu thuật ở nơi này là tốt nhất, bọn ta đã tính toán cả rồi!”
“Ta cũng thế.” Ngu Thượng Nhung chỉ đáp lại ba chữ.
“Bằng hữu, mời rời khỏi nơi đây.”
Ngu Thượng Nhung khe khẽ lắc đầu, lạnh nhạt thở dài. “Nếu đã như vậy, các vị đều lưu lại đi.”
Vừa nói xong, Trường Sinh Kiếm lao vụt ra khỏi vỏ, từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, từ bốn hoá tám…
Chỉ trong giây lát kiếm cương chằng chịt đã xuất hiện, ngưng tụ thành trận hình trên không trung.
Kiếm Ma Túc Mệnh!
“Phòng thủ!”
Đám tu hành giả vu thuật vội vàng nâng tay, vòng tròn vu thuật bay lên thành một tầng bình chướng màu tím che chắn.
Kiếm Ma Túc Mệnh đâm xuống như vũ bão!
Một bộ phận kiếm cương đâm nát tầng bình chướng vu thuật, số còn lại lập tức đâm xuyên qua lồng ngực đám tu hành giả.
Chỉ trong một chiêu, đội ngũ hơn năm mươi tu hành giả vu thuật đã bỏ mạng hơn mười người.
Đám người còn lại sắc mặt kinh hãi, không ngừng thi triển vu thuật.
Tay phải Ngu Thượng Nhung khẽ nhấc, Trường Sinh Kiếm bay trở về trong tay hắn. Ngu Thượng Nhung cầm chặt kiếm, đạp không bay tới.
“Ngăn lại!”
“Giết hắn!”
Mấy đạo vòng tròn năng lượng màu tím ngưng tụ lại rồi bay về phía Ngu Thượng Nhung. Thân ảnh Ngu Thượng Nhung như thiểm điện vọt về phía trước, chém xuống một kiếm!
Kiếm cương đầy trời xuất hiện đánh bay từng vòng tròn năng lượng!
Mấy tu hành giả vu thuật bay ngược ra ngoài, cùng lúc đó kiếm cương không biết từ đâu chợt xuất hiện trên đầu bọn hắn, lao xuống đâm xuyên qua lồng ngực.
Phập phập phập!
Từng bộ thi thể rơi xuống. Chỉ trong chớp mắt, năm mươi tu hành giả vu thuật chỉ còn lại có hơn mười người.
Tu hành giả cầm đầu cau mày quát lớn: “Lui về!”
Trường bào huy động, hơn mười người lập tức quay đầu bỏ chạy. Ngu Thượng Nhung lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi… một người cũng không thể rời đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận