Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1680

Diệp Thiên Tâm vẫn đang tu hành ở Bạch Tháp, Mệnh Cách Chi Tâm trong Bạch Tháp rất đầy đủ cho nàng đề thăng tu vi. Có lẽ vì được Lam Hi Hoà trông chừng nên Bạch Tháp vẫn rất yên ổn.
Tiếp theo chính là lão bát Chư Hồng Cộng.
Phù văn thông đạo ở hoàng liên đã hoàn thành, vết thương của lão bát cũng đã hồi phục từ mấy năm trước. Phần lớn thời gian hắn đều dùng để đào Huyền Vi Khoáng Thạch và các loại tài nguyên khác.
Cuối cùng, Lục Châu quan sát Tư Vô Nhai.
Trên mặt biển mênh mông ngập trong sương mù, phía dưới truyền đến âm thanh nước biển cuồn cuộn.
“Ta cứ cảm thấy không ổn… hay là chúng ta rút lui đi.” Giang Ái Kiếm nói.
Tư Vô Nhai cười: “Không muốn lấy kiếm nữa à?”
“Đừng nha, ngươi thật là keo kiệt!”
Lý Cẩm Y đứng trên boong tàu quan sát phía dưới, bỗng nói: “Sư huynh, sao ta cảm giác đám hải thú này đang tiến về phía Bồng Lai đảo nhỉ?”
Nghe vậy, Giang Ái Kiếm và Hoàng Thời Tiết lập tức đi tới quan sát. Dưới biển là vô số hải thú đang bơi về phía Bồng Lai.
Hoàng Thời Tiết cau mày nói: “Bồng Lai Môn không ngại, nhưng bách tính ở gần đó sẽ gặp tai ương. Truyền tin về, bảo bách tính nhanh chóng rời đi.”
“Vâng.”
Lý Cẩm Y truyền tin tức đi.
“Đằng trước !”
Soạt! Một con hải thú nhảy vút qua không trung.
“Giảm tốc độ!” Giang Ái Kiếm kinh hô.
Tư Vô Nhai bẻ lái, không liễn đột ngột xoay 90 độ, tránh né con hải thú kia. Thuỷ tiễn bắn lên đầy trời, tấn công về phía không liễn.
Giang Ái Kiếm trừng to mắt nói: “Con mẹ nó, đó là thứ gì?!”
Đám người quay đầu nhìn. Sóng biển dâng lên cao ngập trời tựa như tận thế giáng lâm.
Tư Vô Nhai lập tức tăng tốc. “Không liễn này đã được ta cải tiến, đừng lo lắng.”
Nguyên khí bao bọc lấy toà không liễn, biến nó thành một hình bầu dục hẹp dài, xuyên toa trong không trung với tốc độ nhanh gấp trăm lần lúc trước.
Vù !
Không liễn vạch phá bầu trời, trong chớp mắt đã bay ra xa vạn trượng.
Tư Vô Nhai hít sâu một hơi. Tốc độ tuy nhanh nhưng tiêu hao rất nhiều nguyên khí.
Đám người quay đầu nhìn lại, thứ vừa khiến nước biển dâng lên tới mây xanh là một con quái vật khổng lồ toàn thân đen nhánh.
Bốn người đổ mồ hôi lạnh, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi nhìn con hải thú kia.
“Thật… thật lớn…” Giang Ái Kiếm kinh hãi tới mức hai chân mềm nhũn.
“Đi mau!!”
Hoàng Thời Tiết vội vàng truyền nguyên khí vào người Tư Vô Nhai, không liễn lại tăng tốc bay vọt về phương xa, tựa như một chiếc thuyền con chao đảo giữa cuồng phong vũ bão.
Bốn người thay phiên nhau truyền nguyên khí, bay suốt cả nửa ngày mới có thể rời khỏi tầm nhìn của con quái vật khổng lồ kia.
Hai ngày sau.
Không liễn rời khỏi khu vực mưa to như trút, tiến vào một khoảng trời quang mây tạnh.
Đám người sống sót sau tai nạn, thở phào một hơi.
“Suýt chút nữa đã thành đồ ăn trong bụng nó, không được, ta cần thêm mấy thanh kiếm mới an ủi được tâm hồn này…” Giang Ái Kiếm liên tục lắc đầu nói.
Tư Vô Nhai bình ổn lại tâm tình, thản nhiên nói: “Nếu ngươi không muốn mấy thanh kiếm đó nữa thì ta cất lại.”
Giang Ái Kiếm lườm hắn một cái.
Lúc này, Lý Cẩm Y bỗng chỉ tay về phía trước: “Sư huynh nhìn kìa.”
Đám người nhìn sang. Tại phía đường chân trời xuất hiện một toà sơn phong xanh um tươi tốt trông như một phiến lá đang trôi giữa mặt biển.
“Đến Trọng Minh Sơn rồi.” Tư Vô Nhai nói.
“Đây… đây là Trọng Minh Sơn? Ngươi không nói đùa chứ?” Giang Ái Kiếm tròn mắt hỏi.
Tư Vô Nhai gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi đã từng tới nơi này?” Hoàng Thời Tiết tò mò hỏi.
“Ta thấy nó trong mộng.” Tư Vô Nhai đáp.
Đùa vậy không buồn cười tí nào luôn đó.
Thấy đám người không tin, Tư Vô Nhai nói: “Tuỳ các ngươi có tin hay không, ta thật sự nhìn thấy nó trong mộng, mà còn là rất nhiều lần, cảnh tượng này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu ta… Có lúc trông nó như nhân gian tiên cảnh, có lúc lại tựa như hòn đảo của ác ma.”
Giang Ái Kiếm nhún vai: “Nhân gian tiên cảnh thì ta đồng ý, còn hòn đảo ác ma thì không giống…”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời gay gắt trên đầu: “Trời tối thì sẽ giống thôi.”
Lời này thật khiến người ta sợ hãi.
Đúng lúc này, Hoàng Thời Tiết cảm giác được phù chỉ truyền tới động tĩnh, liền lấy nó ra thiêu đốt.
Trong hình ảnh hiện ra một đệ tử Bồng Lai Môn đang vội vàng nói: “Sư phụ, không ổn rồi, hải thú vây công Bồng Lai đảo, mọi người không rời đi được!”
Hoàng Thời Tiết cau mày: “Phi liễn đâu?”
“Phi liễn chứa không hết, nước biển dâng cao quá nhanh…”
Trong hình ảnh, nước biển đang cấp tốc dâng lên, các hòn đảo xung quanh đã bị nhấn chìm một nửa.
Tư Vô Nhai nói: “Trở về đi.”
“Trở về?” Bọn hắn vất vả lắm mới đến được đây, bây giờ lại phải trở về?
“Lần sau quay lại Trọng Minh Sơn cũng được, chúng ta phải xử lý nguy hiểm trên Bồng Lai đảo trước.” Tư Vô Nhai nói.
Hoàng Thời Tiết gật đầu. Tư Vô Nhai vừa định bẻ lái không liễn thì phù chỉ truyền đến động tĩnh.
Hắn mở phù chỉ ra xem, mừng rỡ nói: “Bồng Lai đảo hẳn là sẽ không sao.”
“Vì sao?” Hoàng Thời Tiết nghi hoặc đi tới, nhìn vào thông tin trên phù chỉ, lập tức vui vẻ trở lại. “Cơ huynh trở về? Quá tốt rồi, có Cơ huynh giúp đỡ, Bồng Lai đảo chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Hoàng Thời Tiết lập tức truyền tin này cho đệ tử Bồng Lai Môn, bảo bọn hắn cố chèo chống tới khi Ma Thiên Các chi viện.
Đám người yên lòng tiếp tục bay về phía Trọng Minh Sơn.
Giang Ái Kiếm sờ cằm, đột nhiên suy tư: “Ta cảm thấy rất kỳ quái… vì sao hải thú lại xuất hiện vào lúc này?”
“Mất cân bằng trở nên nghiêm trọng.” Tư Vô Nhai đáp.
“Vậy vì sao Trọng Minh Sơn lại không bị mất cân bằng?” Giang Ái Kiếm chỉ tay về phía hòn đảo tắm trong ánh mặt trời, yên tĩnh tường hoà.
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Bây giờ kết luận còn hơi sớm, đợi đến đó rồi nói sau.”ư.
Đám người gật đầu. Không liễn lại tăng tốc bay về phía Trọng Minh Sơn.
Bồng Lai đảo.
Nước biển càng lúc càng dâng cao, tất cả tu hành giả đã rút về hòn đảo cao nhất ở giữa.
Từng con hải thú thỉnh thoảng lại nhảy vút lên, chỉ cần có tu hành giả dám rời khỏi đảo sẽ bị hải thú ăn tươi nuốt sống.
“Hoàng phu nhân, lại chết mất ba người.” Một đệ tử tiến lên báo cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận