Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1376

Lục Châu gật đầu nói: “Lui xuống trước đi, nếu có thú vương hoặc thú hoàng xuất hiện thì báo ngay.”
“Vâng.” Triệu Hồng Phất rời đi.
Lục Châu lâm vào trầm tư. Mục Nhĩ Thiếp và thú hoàng rốt cuộc đang chờ cái gì?
Tình hình chiến đấu đã tới giai đoạn gay cấn, không lý nào bọn hắn còn chưa chịu xuất hiện.
Kinh đô có Tư Vô Nhai và đám người Thẩm Tất toạ trấn, dư sức đối phó với hung thú. Duy chỉ có đội quân hắc liên cơ động là không biết sẽ xuất hiện ở đâu.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Vì sao địch nhân lại cố ý lựa chọn bốn đạo này?
Lục Châu lắc đầu. Bây giờ nghĩ chuyện này cũng vô dụng, phải tranh thủ thời gian khôi phục Thái Huyền chi lực. Đối với cục diện này, cho dù có Thẻ Thái Huyền cũng không ứng phó nổi vì thời gian sử dụng rất ngắn. Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong thì lại cực kỳ hiếm, lại cần đến ba tấm…
Lục Châu lại quan sát Sơn Bắc đạo nơi Vu Chính Hải toạ trấn. Tình hình chiến đấu bên đó ít thảm liệt hơn chỗ Ngu Thượng Nhung.
Phía Lục Ly và Nhan Chân Lạc thì không cần quan sát, Nhan Chân Lạc có tu vi sáu Mệnh Cách, lại thêm Bạch Tháp chi viện, kháng trụ hung thú không thành vấn đề.
“Bắt giặt phải bắt vua trước.”
Chỉ cần biết được vị trí của Hắc Hoàng và thú hoàng, giải quyết cả hai thì những vấn đề khác đều tự động hoá thành mây khói.
“Báo !”
Thanh âm của Triệu Hồng Phất truyền vào đại điện.
“Vào đi.”
Triệu Hồng Phất, Tư Vô Nhai và Lục Thiên Sơn vội vàng đi vào.
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Lục Thiên Sơn?”
Lục Thiên Sơn ngẩng đầu nhìn Lục Châu, nghi ngờ nói: “Lục các chủ đâu?”
Triệu Hồng Phất xấu hổ đáp: “Đây chính là Lục các chủ.”
Lục Thiên Sơn đầu óc mơ hồ, Lục các chủ lúc già lúc trẻ làm hắn mộng bức vô cùng.
“Bái kiến Lục các chủ.”
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Từ lần từ biệt trước, triều đình đối xử với Lục gia không tệ, nhưng bọn hắn không biết ta có tai mắt trong cung. Về sau nhờ có thất tiên sinh mật báo, ta mới kịp thời dẫn toàn bộ Lục gia bỏ trốn khỏi Đại Đô thành.” Lục Thiên Sơn nói.
Nghĩ cũng đúng, Lục Thiên Sơn từng đắc tội Hắc Hoàng, hắn đương nhiên không còn đất dung thân ở Đại Đô nữa.
Tư Vô Nhai nói: “Sư phụ, đồ nhi có phát hiện mới.”
“Nói đi.”
Tư Vô Nhai trải địa đồ xuống đất, bắt đầu trình bày:
“Nơi này là Kiếm Nam đạo, nằm ở hướng tây nam. Nơi này là Sơn Bắc đạo. Đây là Giang Bắc đạo, Giang Đông đạo. Vừa vặn bốn địa điểm này đều nằm ở biên giới Đại Đường. Nếu muốn khởi động kế hoạch thanh trừ, bọn hắn có thể tiến vào bên trong lục địa để đồ sát khắp nơi, sẽ tạo ra hiệu quả lớn hơn. Thế nên… đồ nhi hoài nghi bọn hắn không chỉ muốn khởi động kế hoạch thanh trừ mà còn có mục đích khác.”
Tư Vô Nhai nhìn sang Lục Thiên Sơn, tiếp tục nói: “Lục tướng quân từng gặp mặt Hắc Hoàng nhiều lần, Trương công công đã có lần vô tình tiết lộ một tin tức mấu chốt…”
Lục Thiên Sơn nói:
“Nguyên văn lời nói của Trương công công là, mấy năm nay bệ hạ dốc lòng tu hành, thử nghiệm đi trên một con đường tu đạo chưa ai từng đi, cho nên mới để Hắc Tháp và Đại Minh vương đình có cơ hội vùng lên.”
Lục Châu nghi hoặc nói: “Con đường tu đạo chưa ai từng đi? Có liên quan gì đến trận chiến này?”
Lục Thiên Sơn lắc đầu: “Ta cũng không rõ…”
Tư Vô Nhai chỉ tay vào địa đồ:
“Địa điểm bọn hắn lựa chọn, vừa vặn là nơi hung thú tấn công. Đồ nhi hoài nghi… bọn hắn cũng đang chờ cơ hội.”
Lục Châu vuốt râu nói: “Những nơi đó có gì dị thường?”
“Hiện tại đồ nhi vẫn chưa thấy…” Tư Vô Nhai lắc đầu nói, “Đồ nhi cảm thấy mình đã bỏ lỡ tin tức mấu chốt nào đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.”
Lục Thiên Sơn cười phụ hoạ: “Đừng gấp, thất tiên sinh chỉ dựa vào một câu của Trương công công đã có thể suy ra nhiều tin tức như vậy, thật là đáng nể.”
Những tin tức này cũng hữu dụng, ít nhất nói rõ Mục Nhĩ Thiếp rất kiêng kỵ Lục Châu nên không dám tuỳ tiện xuất hiện. Hắc Diệu liên minh và đám hung thú kia chính là pháo hôi của hắn.
Triệu Hồng Phất nói:
“Các chủ đã đến Giang Đông đạo, nguy cơ bên đó tạm thời đã giải trừ. Quân chi viện của Bạch Tháp đã vào vị trí, Lý Thiên Trạch đứng đầu ngũ hổ đã bị Các chủ đánh giết, mọi người không cần lo lắng. Có Các chủ ở đây, Mục Nhĩ Thiếp không làm được trò gì đâu.”
Tư Vô Nhai nghe vậy, trong lòng khẽ động:
“Sư phụ, càng như vậy thì càng nên cẩn thận. Thương vong là việc không thể tránh khỏi, lúc nên bỏ thì phải bỏ, người đừng trúng quỷ kế giương đông kích tây của bọn hắn.”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Vi sư tự có phân tấc, ngươi cứ tiếp tục quan sát, nếu có phát hiện thì báo cáo kịp thời.”
“Vâng.”
Đám người đồng thời khom người rời khỏi phù văn đại điện.
Lục Châu lại quan sát tình huống của Chư Hồng Cộng, phát hiện hắc liên và hung thú đều bị đánh lui, bèn thu hồi thần thông, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Cùng lúc đó, tại Kiếm Bắc quan.
Đoan Mộc Sinh đứng dưới ánh tà dương, máu và mồ hôi hoà lẫn nhuốm đầy thân hắn.
Hắn đã không còn nhớ mình vung ra bao nhiêu thương.
Nhiều vô số kể.
Dưới chân hắn là một ngọn núi chất đầy thi thể của Ly Lực cao đến mấy chục trượng.
Đoan Mộc Sinh đứng trên đỉnh, Bá Vương Thương không ngừng huy động, mỗi một con Ly Lực ngã xuống sẽ khiến độ cao ngọn núi thi thể dâng lên một chút. Máu tươi mang theo tử sắc chảy ra, thẩm thấu xuống mặt đất, cây cối hoa cỏ trong bán kính mấy trăm mét đều là một mảnh hoang tàn.
“Lại đến.”
Ầm!
“Các ngươi đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!”
Giữa hai toà sơn phong phía bắc, trên thảo nguyên rộng mấy ngàn mét, Ly Lực không ngừng lao về phía Kiếm Bắc quan tựa như bầy kiến đếm mãi không hết.
Đoan Mộc Sinh quá mệt mỏi. Động tác vung thương đã chậm đi rất nhiều, cả người trở nên chết lặng.
Không biết đã qua bao lâu.
Từ phía hậu phương đoàn quân Ly Lực bỗng xuất hiện một đạo hắc ảnh.
Hắc ảnh lăng không lơ lửng trên không trung, dùng tốc độ nhanh như tia chớp bay đến trước mặt Đoan Mộc Sinh, lạnh nhạt quan sát hắn rồi cười cợt nói:
“Tưởng ai dám hủy kế hoạch của ta, thì ra là một tên rác rưởi không đáng một xu.”
Đoan Mộc Sinh trừng to mắt, Bá Vương Thương cắm xuống ngọn núi thi thể. “Ngươi là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận