Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1367

Đoan Mộc Sinh nói: “Ta xử lý con hung thú này đã.”
Tư Vô Nhai nói:
“Đúng rồi, tam sư huynh. Ly Lực mang theo tà khí có độc, tuyệt đối không thể để nó đến gần thành trì nhân loại, càng không được để nó chạm vào thú vương. Nếu không hậu quả vô cùng khó lường.”
“Được. Loại hung thú nhãi nhép này ta không để vào mắt.”
Tư Vô Nhai gật đầu, cắt đứt liên hệ.
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương, dùng ngón tay ngoắc ngoắc con Ly Lực.
Gừ!
Ly Lực quả nhiên xông ra khỏi đại trận, nhảy về phía Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh nâng chân đá Bá Vương Thương, Bá Vương Thương bộc phát kim quang đâm thẳng về phía Ly Lực.
Phanh!
Mũi thương xuyên qua người Ly Lực ghim thẳng vào tầng bình chướng của Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.
“Hả?”
Đoan Mộc Sinh rút Bá Vương Thương ra, vươn tay sờ vào bình chướng.
Một dòng điện truyền tới khiến hắn giật mình, rụt tay trở về.
“Chỉ có thể ra, không thể vào?” Đoan Mộc Sinh cau mày quát, “Ra đây!”
Thanh âm quanh quẩn lướt qua dãy núi và rừng cây. Bốn phía vẫn yên tĩnh không một tiếng động.
Đoan Mộc Sinh ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ tới bốn vị trưởng lão, sau đó chắp tay hướng về phía vách núi nói:
“Đoan Mộc Sinh nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của các vị trưởng lão.”
Việc cứu người chỉ có thể trông cậy vào sư phụ.
Hắn cầm Bá Vương Thương lên, bay về phía Kiếm Bắc đạo.
Đoan Mộc Sinh vừa đi, vòng tròn màu tím kia lại sáng lên, từng con Ly Lực vọt ra, không bao lâu sau đã có hơn ngàn con Ly Lực.
Cây cối hoa màu xung quanh trong khoảnh khắc trở nên héo úa.
Đoan Mộc Sinh bay đến Kiếm Bắc quan, đáp xuống một đỉnh núi rồi nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện khắp nơi đều là hung thú, cũng may đều là hung thú cấp thấp nên lực uy hiếp không cao.
“Chuyện gì thế này?”
Hắn ở trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận nửa năm, gần như không hề liên hệ với ngoại giới, không ngờ bên ngoài lại xảy ra chuyện lớn.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận.
Vốn là khu vực rừng cây um tùm, lúc này đã biến thành một mảnh đất hoang tàn, vừa đen vừa tím…
Ầm!
Đoan Mộc Sinh cắm Bá Vương Thương xuống đất, trải trận bố ra rồi thiêu đốt phù chỉ.
“Thất sư đệ, sự tình có biến, đợi ta giải quyết xong đám Ly Lực này sẽ trở về kinh đô.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Rất nghiêm trọng sao?” Tư Vô Nhai hỏi lại, hắn không thích những nhân tố nguy hiểm bất ngờ.
“Có rất nhiều Ly Lực, mà lại không thể hủy trận pháp được.”
“Huynh đang ở đâu?”
“Phía bắc cách Kiếm Bắc quan ba trăm dặm.”
Tư Vô Nhai cấp tốc mở địa đồ ra xem, đánh dấu vào rồi nói: “Đừng để bọn chúng tiến vào trong quan đạo.”
Đoan Mộc Sinh cười đáp: “Đệ yên tâm.”
Hắn rút Bá Vương Thương ra, đứng trên đỉnh núi nhìn về phía đại quân Ly Lực đang tiến lại gần.
Cùng lúc đó, trong kinh đô.
Tư Vô Nhai hồi báo lại toàn bộ sự việc cho sư phụ nghe.
Lục Châu vuốt râu nói: “Đại quân Ly Lực?”
“Bên trong Tụ Nguyên Tinh Đấu Đại Trận xuất hiện Ly Lực.” Tư Vô Nhai nói, “Hẳn là dựa vào phù văn thông đạo cổ, phù văn thông đạo hiện tại không cách nào truyền tống hung thú.”
Thông đạo bây giờ cần có tu hành giả gia trì nguyên khí, hung thú cấp thấp không có năng lực này.
“Đồ nhi hoài nghi đây cũng là một phần của kế hoạch thanh trừ, chỉ sợ đối phương thật sự muốn đưa hồng liên giới vào chỗ chết.”
“Truyền tin cho Bạch Tháp để bọn hắn đến chi viện Kiếm Bắc quan.” Lục Châu nói.
“Ách…”
Tư Vô Nhai lúng túng nói, “Lam Hi Hoà hình như không nguyện ý.”
“Cứ truyền đi.” Lục Châu nói, “Bốn vị trưởng lão gặp phiền toái, vi sư phải đi một chuyến.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Đúng lúc này…
Mạnh Trường Đông từ bên ngoài bay vào, quỳ gối nói: “Các chủ, Kiếm Nam đạo, Giang Bắc đạo, Sơn Bắc đạo và Giang Đông đạo đều xuất hiện rất nhiều hung thú, Giang Đông đạo là nhiều nhất.”
Tư Vô Nhai thở dài lắc đầu: “Quả nhiên.”
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, mọi việc đều là một âm mưu đã được chuẩn bị kỹ càng.
Triệu Hồng Phất cũng đi vào Dưỡng Sinh điện, khom người nói: “Trong phù văn đại điện phát hiện thứ này, mời Các chủ xem qua.”
Triệu Hồng Phất dâng lên một mảnh giấy, trên đó viết:
“Đối thủ của ngươi là ta.”
Chữ viết ngoáy không hề nắn nót.
Triệu Hồng Phất nói: “Đối phương hẳn đã phá một thông đạo của chúng ta. Ta đã phong bế lại thông đạo này.”
Tư Vô Nhai khom người hỏi: “Sư phụ?”
Lục Châu nâng lên hai ngón tay, tờ giấy bốc cháy thành tro bụi.
“Có một số người chỉ giáo huấn thôi là không đủ. Bọn hắn xứng đáng nhận lấy cái chết.”
Dưỡng Sinh điện rơi vào trầm mặc, không một ai dám thở mạnh.
Lời Lục Châu nói vô cùng bình tĩnh nhưng lại toả ra sát ý vô cùng đáng sợ.
“Sư phụ, người còn đến Kiếm Bắc quan không?”
“Ngươi đi liên lạc với Bạch Tháp, Mạnh Trường Đông ở lại quan sát tình huống các nơi.”
Mạnh Trường Đông và Tư Vô Nhai khom người lĩnh mệnh.
Tư Vô Nhai xoay người rời đi, Ma Thiên Các thì trải trận bố ra, khởi động trận pháp, quan sát tình huống tứ đạo.
Đáng tiếc là trận pháp có giới hạn, rất khó có thể quan sát toàn bộ, huống hồ gì người nắm giữ trận pháp lại rất ít.
Nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra áp lực tại Giang Đông đạo là lớn nhất.
Đám người yên tĩnh chờ quyết định của Lục Châu.
Trên thực đế, Lục Châu đang tính toán con át chủ bài của mình.
Điểm công đức: 534.610 điểm.
Trong lòng Lục Châu khẽ thở dài, trong tay không có Thẻ Thái Huyền và Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chẳng lẽ phải xài hết số điểm này? Chỉ dựa vào thẻ Một Kích Chí Mạng và Thẻ Hàng Cách sẽ tốn rất nhiều chi phí.
Suy tư một lát, Lục Châu nói: “Bắt đầu đi từ nơi hung thú nhiều nhất, Giang Đông đạo.”
“Vâng! Chúng ta nguyện đi theo Các chủ xông pha khói lửa.”
Lục Châu khẽ gọi: “Triệu Hồng Phất.”
“Có thuộc hạ.”
“Tứ đạo này có phù văn thông đạo không?” Lục Châu hỏi.
“Ngoại trừ Kiếm Bắc quan quá xa xôi ra thì mười đạo Đại Đường ta đều đã xây dựng phù văn thông đạo. Ban đầu ta định bỏ ra một năm nữa để hoàn thành toàn bộ thông đạo ở kim liên giới, không ngờ lại gặp phải việc này.” Triệu Hồng Phất nói.
“Không sao, ngươi và Bạch Trạch cùng lão phu đi một chuyến.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận