Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1710: Phục Sinh Hoạ Quyển

Phanh phanh phanh…
Trần Phu không tránh né, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lục Châu, mặc cho ngàn vạn thuỷ kiếm cương cũng đâm về phía mình.
Kỳ diệu là đám thuỷ kiếm cương đâm về phía lương đình đều bị sấy khô chỉ trong tích tắc, chỉ có đất đá xung quanh là bị cắt chém vỡ vụn.
Trần Phu và Lục Châu đều không điều động cương khí, chỉ thản nhiên đứng giữa trời. Một chiêu này so can đảm và năng lực điều khiển thuỷ kiếm cương của hai người, mà cả hai đều không bị mất đến một sợi tóc.
Thuỷ kiếm cương rơi xuống đầm nước bên dưới, khôi phục lại dáng vẻ như trước.
Yến Mục thấy thế, khom người nói: “Thủ đoạn của đại thánh nhân thật khiến người kính nể.”
Tuy xem không hiểu nhưng hắn có thể khẳng định, đại thánh nhân hẳn là đã hoàn toàn nghiền ép đối thủ.
Hoa Dận cũng cho là như vậy, lập tức vỗ mông ngựa: “Sư phụ vẫn cường đại như trước!”
Trần Phu chẳng quan tâm gì tới lời hai người, khẽ nhíu mày nhìn Lục Châu: “Ngươi thật sự chỉ là đại chân nhân?”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trong lương đình, thản nhiên ngồi xuống. Trần Phu cũng trở về vị trí cũ.
Lục Châu nhìn bàn cờ, bỗng hỏi: “Theo ý kiến của ngươi, ai thắng ai thua?”
Yến Mục, Hoa Dận cạn lời.
“Việc này…” Trần Phu hơi do dự, hắn ngại thừa nhận mình thua sẽ mất hết mặt mũi Thánh nhân, nhưng đã là Thánh nhân sao có thể hẹp hòi như vậy, bèn nói:
“Ta thua.”
Yến Mục: “A?” Hắn ngã ngửa ra sau, té chổng vó.
Hoa Dận cũng trợn tròn mắt, nhìn Trần Phu với vẻ không dám tin.
Trần Phu nói: “Trong cửu liên, không có một người nào có thể tránh được ba chiêu này của ta. Cho dù là người trong Thái Hư đến cũng không ngăn trở được hoàn mỹ như ngươi.”
Vốn cho là Lục Châu sẽ khiêm tốn nói một câu “đã nhường” để mọi người đều có thể vui vẻ.
Nào ngờ Lục Châu lại nói: “Điêu trùng tiểu kỹ thôi, lão phu sợ ra tay sẽ khiến ngươi bị thương.”
Con mắt Yến Mục đảo một vòng, ta choáng!
Trần Phu thì bật cười ha hả, trong tiếng cười lộ vẻ hài lòng.
Lục Châu nói: “Phương pháp phục sinh.”
Trần Phu gật đầu, trong ngữ khí tràn đầy tiếc nuối: “Thế gian quả thật có một loại phương pháp phục sinh không liên quan đến đặc tính của chủng tộc. Đây là một con đường tu hành nghịch thiên, chỉ tiếc… người bình thường không cách nào làm được. Ngay cả ta cũng vậy.”
“Ngay cả ngươi cũng không được?” Lục Châu nhíu mày.
“Ông trời tạo ra quy tắc và cấm khu, những thứ này đâu dễ dàng phá vỡ… chẳng hạn như nghịch chuyển thời gian, chẳng hạn như khởi tử hồi sinh.”
Trần Phu tiếp tục nói, “Hơn 30.000 năm trước, ta từng vân du tứ hải, đi khắp cửu liên. Từng làm ăn mày, làm người bán hàng rong, làm tiều phu, làm quan lại triều đình quyền cao chức trọng…”
Cao nhân đều thích làm mấy trò quái dị này, đúng là nhàm chán đến cực độ.
“Ta từng đến hắc liên, nghe nói có một đồ vật có thể giúp người ta phục sinh, vật này tên là Phục Sinh Hoạ Quyển.”
“Phục Sinh Hoạ Quyển?” Lục Châu bỗng sinh nghi.
“Nghe đồn vật này có thể đánh phá thiên địa ràng buộc, có thể nghịch thiên, đạt được trường sinh… một khi sử dụng Phục Sinh Hoạ Quyển, ắt sẽ bị trời phạt.” Trần Phu trầm giọng nói, “Nếu không cẩn thận sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Sau đó giọng hắn lại trở nên ôn hoà: “Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, muốn có được thứ gì đều phải trả giá tương xứng. Cái giá phải trả cho việc hồi sinh là rất lớn, ngươi khăng khăng đi tìm phương pháp phục sinh là vì muốn phục sinh người nào?”
Lục Châu than nhẹ một tiếng:
“Nghiệt đồ ngang bướng, phạm phải sai lầm chí mạng. Thân là sư phụ, há có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Đều là sư phụ, Trần Phu lập tức thông cảm cho Lục Châu. Hắn chỉ tay về phía Hoa Dận, nói:
“Thế nhân đều nói mười đệ tử của ta danh chấn một phương, ngạo thị quần hùng. Ta có thể dựa vào bọn hắn mà bảo dưỡng tuổi thọ. Nhưng nếu có một ngày bọn hắn làm ra hành động như đồ đệ của ngươi, có lẽ ta sẽ không có lòng bao dung như ngươi mà đi tìm Phục Sinh Hoạ Quyển cho bọn hắn.”
Hoa Dận quỳ một gối xuống, bày tỏ lòng trung thành: “Sư phụ người đừng lo lắng, cho dù đệ tử có chết cũng sẽ không để sư phụ phải đi tìm Phục Sinh Hoạ Quyển gì đó.”
Trần Phu nói: “Được rồi, ta không có trách cứ ngươi, sao phải khẩn trương như vậy?”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Hoa Dận vẫn rất căng thẳng.
Lục Châu hỏi: “Ta phải đi đâu tìm Phục Sinh Hoạ Quyển?”
Trần Phu không trả lời ngay mà khẽ phất tay. Một đồng tử chạy tới cẩn thận dọn dẹp bàn cờ, đem nó cất kỹ. Hai người đều không có tâm tình chơi cờ.
Trần Phu nghiêm túc nói: “Ngươi nhất định phải đi tìm Phục Sinh Hoạ Quyển?”
Lục Châu gật đầu khẳng định.
Trần Phu thở dài nói: “Phục Sinh Hoạ Quyển nằm trong tay một tu hành giả rất cường đại. Người này có thể nói là vô cùng đặc biệt, vì tìm kiếm phương pháp phá giải thiên địa ràng buộc mà đi trên con đường nghịch thiên, nghiên cứu ra một phương pháp tu hành hoàn toàn mới.”
“100.000 năm trước, hắn dùng sức một mình để dời sông lấp biển, tiêu trừ đi hiện tượng mất cân bằng. Thật là đáng tiếc…”
Trần Phu dừng lại, không nói tiếp nữa.
Lục Châu nhíu mày hỏi: “Có gì mà đáng tiếc?”
“Vị thượng cổ tiên hiền này đi trên con đường tu hành quá đặc biệt, thế nhân đều gọi hắn là Ma Thần.”
Lục Châu nghe vậy thì lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn nhớ tới mình vừa thu hoạch được vật phẩm Thời Chi Sa Lậu, nếu lời Nhạc Kỳ nói không ngoa thì đây cũng là đồ vật của Ma Thần.
Chỉ là không biết Ma Thần đó có phải Ma Thần mà Trần Phu đang nói tới hay không.
“Nhân vật như vậy bây giờ ra sao rồi?” Lục Châu hỏi.
Trần Phu lắc đầu nói: “Đây đều là cấm kỵ trong Thái Hư. Theo quy củ của Thu Thuỷ Sơn, những người nói tới chuyện này đều phải bị trục xuất.”
“Cấm kỵ?” Lục Châu mặc kệ trục với chả xuất, tiếp tục truy hỏi.
“Tà ma ngoại đạo, thiên hạ bất dung, đương nhiên trở thành chuyện cấm kỵ.” Trần Phu nói.
“Vậy Phục Sinh Hoạ Quyển đang ở đâu?”
“Ngươi có thể đến hắc liên tìm thử xem.”
Lục Châu đứng dậy nhìn Trần Phu. “Lão phu muốn mời Trần đại thánh nhân cùng đi một chuyến.”
Hắn vừa dứt lời, Hoa Dận và Yến Mục đều tròn mắt ngẩng đầu, không khí lập tức trở nên căng thẳng và đè nén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận