Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 937

“Đa tạ đã nói cho ta biết.”
Tiểu Diên Nhi chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau, lộ vẻ ngượng ngùng. “Hạ quán chủ, ta có thể thỉnh cầu ông một việc được không?”
“Mời nói.”
“Ta đến luyện công với đệ tử ông trước cổng Trung Chính điện có được không?” Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn.
“Đương nhiên là được. Cô nương cứ việc giáo huấn đám đệ tử đó.” Hạ Trường Thu còn ước gì có cao thủ chịu đến chỉ điểm cho đám đệ tử Thiên Liễu Quan của mình.
“Tạ ơn nha, ông cứ yên tâm, ta sẽ nhẹ tay khi đánh người…” Tiểu Diên Nhi đạp trên Phạm Thiên Lăng bay về phía Trung Chính điện.
Hạ Trường Thu giật mình. Sao lời này nghe kỳ kỳ vậy? Đánh người?
Đúng lúc này, Lục Châu mở cửa phòng chắp tay bước ra, ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi hỏi: “Có việc gì?”
“Lục tiền bối, ngài trở về rồi. Diệp Chân của Phi Tinh Trai gửi phi thư cho ngài.” Vừa nói Hạ Trường Thu vừa lấy bức phi thư trong tay áo dâng lên.
“Đọc đi.”
Hạ Trường Thu bèn mở phi thư ra đọc nhỏ:
“Lục lão tiên sinh, từ sau lần gặp mặt đó, ta vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối…”
Đọc đến đây, Hạ Trường Thu không khỏi sửng sốt. Lần gặp mặt đó? Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục đọc:
“Chẳng biết phần lễ vật trong cung này có làm ngài hài lòng không?”
Lễ vật? Lễ vật gì cơ? Hạ Trường Thu ngây ngốc chẳng hiểu ra làm sao.
Lục Châu thì lại nhíu mày. Rất rõ ràng… Diệp Chân biết hắn đến hoàng cung, điều này cũng có nghĩa là có người đang thời thời khắc khắc giám thị Thiên Liễu Quan.
Vậy thiếu niên ở Cam Lộ điện cũng là người của Diệp Chân?
Hạ Trường Thu tiếp tục đọc: “Ngày đó lão tiên sinh dịch dung mà đến, ta lại sai lầm cho rằng ngài là người đã kịch chiến với Chúc Huyền. Nhưng ngẫm lại, người có thể tổn thương đến ta thì nhất định phải là cao nhân như lời Tư Không Bắc Thần nói. Lão tiên sinh đả thương ta, ta sẽ không để bụng. Ta dùng thành ý lớn nhất của mình để mong được kết giao bằng hữu với Lục lão tiên sinh.”
“Trâm cài tóc Xích Kim chỉ là vật ta tiện tay đưa tặng, hẳn là vật này rất quan trọng với ngài.”
Trong lòng Hạ Trường Thu không khỏi kinh ngạc trước thủ đoạn của Diệp Chân. Đây là tâm thái của kẻ làm việc lớn.
“Chuyến đi đến hoàng cung của ngài được thuận lợi, một phần là vì ta muốn chứng minh năng lực của ta, một phần là vì hy vọng có thể biểu đạt thành ý của ta, mong Lục lão tiên sinh cân nhắc. Ba ngày sau, mời ngài đến Vân Sơn đài luận đạo. Là địch hay là bạn đều dựa vào một ý niệm của ngài mà thôi.”
Đọc xong, Hạ Trường Thu dâng phi thư lên, kinh ngạc hỏi: “Lục tiền bối, ngài từng đả thương Diệp Chân?”
Lục Châu gật đầu nhận lấy phi thư, xem lướt qua rồi khẽ vung tay. Bức phi thư lập tức biến thành tro bụi tiêu tán giữa trời đất.
“Diệp Chân rốt cuộc là loại quái vật gì?” Lục Châu nghi hoặc nói.
“Người này đúng thật là rất khó chơi.” Hạ Trường Thu gật đầu, “Hắn mời ngài đến Vân Sơn ắt là có bẫy, ngài không thể trúng kế hắn.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ. Nếu Tư Vô Nhai ở đây thì có thể giúp hắn nghĩ biện pháp đối phó người này. Tệ lắm thì Giang Ái Kiếm cũng có thể đưa ra một số chủ ý hơi ngu ngốc một chút.
Ngàn năm lịch duyệt khiến Lục Châu nhận ra loại người như Diệp Chân, bởi vì trên người một số đồ đệ của hắn cũng có một thuộc tính hệt như kẻ này, đó là tự tin.
Mà quá tự tin sẽ là tự phụ.
Diệp Chân hẳn là không bao giờ ngờ được, lễ vật Xích Kim mà hắn chắp tay đưa tặng vì khinh địch, lại biến thành cơn ác mộng của hắn.
Lục Châu thong dong nói: “Gửi phi thư cho Tư Không Bắc Thần, hẹn hắn ba ngày sau gặp mặt ở Vân Sơn.”
“A !” Hạ Trường Thu ngây ngốc.
Xế chiều hôm đó.
Trên ngọn Trung Chỉ Phong ở Phi Tinh Trai, Diệp Chân ngồi xếp bằng tu hành trong đạo trường, tự phù ấn phù xoay vòng quanh thân hắn.
Giang Tiểu Sinh đẩy cửa bước vào, quỳ xuống nói: “Sư phụ, Thiên Liễu Quan đã hồi âm, nói rằng ba ngày sau sẽ gặp ngài trên Vân Sơn.”
Diệp Chân mở mắt ra, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.
“Sư phụ, vì sao không để cao thủ trong cung giết hắn? Đây là một cơ hội cực tốt!” Giang Tiểu Sinh khó hiểu hỏi.
“Đám thập diệp mắt đều cao hơn đầu, sao chịu nghe lệnh ta. Trong cung rất phức tạp, mỗi phe thế lực đều có tai mắt ở đó, mọi bước đi đều là nước cờ đầy tính toán… Vi sư chỉ ra vẻ thế thôi, hy vọng hắn sẽ thấy kiêng kỵ.” Diệp Chân đáp.
“Vậy ngài mời hắn đến Vân Sơn làm gì?” Giang Tiểu Sinh đánh bạo hỏi.
“Nếu hắn không đến, vi sư sẽ đánh hạ mười hai tông Vân Sơn. Nếu hắn đến có nghĩa là hắn có ý hợp tác với chúng ta.”
“Vậy nếu hắn đến mà không chịu hợp tác thì sao?” Người trẻ tuổi thường hay hỏi thẳng vấn đề.
Diệp Chân liếc nhìn Giang Tiểu Sinh. Câu hỏi ngu xuẩn như vậy cũng cần ta phải đáp sao?
Ánh mắt này doạ Giang Tiểu Sinh run rẩy không thôi, chẳng dám hỏi thêm gì nữa. Đã không chịu hợp tác còn đến Vân Sơn, đây có khác gì là đi chịu chết?
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua.
Một chiếc phi liễn cực đại xuất phát từ Thiên Liễu Quan bay về phía Vân Sơn.
Trong cự liễn, Lục Châu nhìn Tư Không Bắc Thần, đạm mạc hỏi: “Ngươi sợ lão phu lỡ hẹn?”
Mới sáng sớm Tư Không Bắc Thần đã mang theo hai vị thủ toạ đến Thiên Liễu Quan chực chờ. Bảo hắn một mình tới Vân Sơn hả, không có khả năng!
“Lục huynh đừng hiểu lầm ta. Nhiều ngày không gặp nên ta muốn đến tán gẫu với Lục huynh mà thôi.”
“Lão phu tạm thời tin ngươi.”
“Vì sao Lục huynh lại đáp ứng Diệp Chân đến Vân Sơn? Phi Tinh Trai và mười hai tông Vân Sơn gần đây qua lại rất thân cận, Tạ Huyền lại chết ở Thiên Liễu Quan, mười hai tông Vân Sơn hẳn đang hận Lục huynh vô cùng.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu gật đầu. “Nói có lý.”
Tư Không Bắc Thần hiểu ý, nhanh nhẹn gọi: “Diêu Thanh Tuyền.”
“Mời Điện chủ phân phó.”
“Lên đường hồi phủ.”
“Vâng.”
Lục Châu đành vung tay lên, ngăn cản Diêu Thanh Tuyền thay đổi hướng bay của cự liễn. “Lão phu đâu có nói là muốn quay về.”
Tư Không Bắc Thần lộ vẻ xấu hổ.
Lúc này, Vu Chính Hải nói với Diêu Thanh Tuyền: “Để ta lái cho, cự liễn của ngươi bay chậm còn hơn là bát sư đệ ta bò dưới đất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận