Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 226: Ngươi không bị gì cả?

Cùng lúc đó.
Trong sát na khi bốn người bị đánh bay ra ngoài.
Lực lượng màu xanh lam mênh mông gần như đã khiến căn mật thất lung lay sắp đổ.
Đá vụn và cương khí bắn ra tứ tán!
Hoa Vô Đạo nín thở ngưng thần, đạp không mượn lực, cố nén dòng khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực để ngưng tụ cương khí lần nữa.
Sáu chữ triện lập loè kim quang xoay quanh người hắn ngăn trở đám đá vụn tấn công.
Phạm Thiên Lăng của Tiểu Diên Nhi như con rồng uốn lượn vờn quanh người nàng.
Trong mắt Hoa Vô Đạo ngập tràn vẻ không tin nổi… so với ba tên đồ đệ, hắn càng cảm thấy khó tiếp nhận chuyện này.
Đạo ấn phòng ngự do hắn khổ tâm nghiên cứu suốt hai mươi năm nay, tự cho rằng có thể ngăn cản tất cả các đại thần thông… thậm chí còn tự tin đến Ma Thiên Các để giải khai tâm kết năm đó.
Vậy mà không ngờ một chiêu Lôi cương đã phá tan Lục Hợp Đạo Ấn của hắn.
Lần giao thủ đó tuy đại bại nhưng trong lòng Hoa Vô Đạo vốn không phục, dù sao lúc đó hắn chưa sử dụng toàn lực, Lục Hợp Đạo Ấn chỉ xuất hiện tám chữ triện và Bát Quái Ấn mà thôi.
Sau cuộc chiến trong Tiên Hiền Đại Trận, Hoa Vô Đạo đốn ngộ, đột phá từ trong nghịch cảnh, tám chữ triện biến thành chín chữ, uy lực của Lục Hợp Đạo Ấn cũng tăng lên mấy lần.
Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội lĩnh giáo Các chủ vài chiêu.
Thế nhưng bây giờ cơ hội còn chưa tìm được đã đại bại.
Thua cực kỳ triệt để.
Thua không còn chút mặt mũi.
Chín chữ triện của hắn yếu ớt hơn cả đậu hũ, bị lực lượng màu xanh lam nghiền nát, nghiền nát luôn cả lòng tự tin của hắn.
“Là lực lượng của bình chướng?” Hoa Vô Đạo không tin bản thân tu hành giả có thể sinh ra nguồn năng lượng cường đại như vậy.
Vậy chỉ còn một khả năng… là năng lượng tầng bình chướng Kim Đình Sơn rót vào gây ra.
Trước mắt hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nguyên do trong này.
Hoa Vô Đạo và Tiểu Diên Nhi đồng thời hạ xuống.
Lúc này, Lục Châu cũng đã tỉnh táo lại.
Ánh mắt hắn nhìn ra xung quanh, toàn thân chậm rãi hạ xuống đất.
Lục Châu nhớ rõ ràng hắn vẫn đang lĩnh hội Thiên thư…
Sau khi thu hoạch được Thiên Thư Khai Quyển, trạng thái lĩnh hội của hắn đã khác lúc trước, càng thêm chăm chú, càng thêm đắm chìm.
Mật thất là nơi tuyệt hảo để hắn lĩnh hội Thiên thư.
Nhưng mà trong giây phút mở mắt ra !
Lục Châu nhìn thấy ba tên đồ đệ tự ý đi vào trong mật thất quấy rầy việc bế quan của hắn, sao hắn có thể không tức giận?
Theo bản năng hắn sử dụng lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Lục Châu không biết mình đã lĩnh hội bao lâu… Nhưng trong não hải của hắn không có cảm giác sung mãn minh mẫn mà lại còn có vẻ hơi uể oải.
“Sư… sư phụ?” Chiêu Nguyệt ngồi bệt dưới đất, kinh ngạc nhìn Lục Châu bình yên vô sự đứng trước mặt.
Đoan Mộc Sinh đẩy đống đá vụn ra bò dậy, kinh ngạc nhìn sư phụ.
Ngay sau đó Hoa Vô Đạo và Tiểu Diên Nhi cũng chạy trở vào mật thất…
“Sư phụ.”
“Các chủ.”
Tiểu Diên Nhi gần như không bị ảnh hưởng gì.
Ngược lại Hoa Vô Đạo trông rất bụi bặm, sắc mặt khó coi.
Vẻ mặt Lục Châu không vui, hắn trầm giọng nói: “Thật to gan.”
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, vội vàng khom người cúi đầu, không dám nói lời nào.
Hoa Vô Đạo vội vàng lên tiếng: “Các chủ xin bớt giận.”
“Sư phụ bớt giận! Năng lượng bình chướng Kim Đình Sơn bị chảy ngược, trận nhãn mở ra… Đồ nhi tưởng là sư phụ bị tẩu hoả nhập ma nên mới tự ý lao vào mật thất! Mong sư phụ thứ tội!” Chiêu Nguyệt vội vàng quỳ xuống giải thích.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía tầng bình chướng phía trên.
So với trước đây đúng là đã yếu đi không ít.
Trong lòng Lục Châu buồn bực vô cùng.
Hắn đang lĩnh hội Thiên thư, sao tự nhiên lại hấp thu năng lượng tầng bình chướng làm gì?
Đợt lĩnh hội này thật là đáng tiếc, không chỉ thất bại trong việc tồn trữ năng lượng phi phàm, lại còn bị người ta ngắt ngang giữa chừng, thậm chí cả mật thất cũng bị huỷ.
Ánh mắt Lục Châu nhìn lướt qua đám người rồi lạnh nhạt nói: “Thôi, niệm tình các ngươi có ý tốt, bản toạ không truy cứu nữa.”
“Sư phụ anh minh!”
Nhưng mà…
Lục Châu bình thản nói: “Trong vòng nửa tháng phải sửa lại mật thất.”
Đoan Mộc Sinh nào dám nói một tiếng không, vội vàng khom người: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Hoa Vô Đạo thấy Lục Châu vẫn mạnh khoẻ không có vấn đề gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc và khó hiểu, bèn chắp tay nói: “Các chủ, trong việc tu hành có chỗ nào không ổn sao?”
“Ngươi đang chất vấn bản toạ?”
“Hoa Vô Đạo không dám.” Hoa Vô Đạo khom người tiếp tục nói: “Tình hình vừa rồi trông rất nguy hiểm, hẳn là Các chủ thần uy cái thế nên mới tạo thành hiện tượng tẩu hoả nhập ma giả.”
Lục Châu không định giải thích nhiều về chuyện này. Dù sao bản thân hắn cũng không hiểu biết rõ ràng về Thiên thư.
Tu vi hiện tại của Lục Châu vẫn là Thần Đình cảnh Tố đạo. Chỉ xét riêng về tu vi thì hắn còn không bằng được Chu Kỷ Phong.
Cho dù là một trăm tên tu hành giả Thần Đình cảnh hợp lực cũng không cách nào đánh bại một tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
Nhưng mà…
Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là lực lượng phi phàm của Thiên thư ngoại trừ âm công ra thì còn có thể tấn công vật lý.
Một chiêu đánh lui bốn người, Lục Hợp Đạo Ấn bị lực lượng phi phàm nghiền nát chẳng khác gì đậu hũ.
“Tẩu hoả nhập ma?”
Trong lòng Lục Châu cảm thấy buồn cười.
Lão phu đang yên đang lành lĩnh hội Thiên thư, sao có thể tẩu hoả nhập ma cho được?
Hoa Vô Đạo không tiện nói tiếp về đề tài này.
Ngay trước mặt Các chủ mà bảo hắn bị tẩu hoả nhập ma, nói không chừng sẽ chọc cho người ta đánh.
“Là do chúng ta phán đoán sai lầm rồi.”
Nghĩ lại thì đám đồ đệ này xem như cũng có lương tâm.
“Tình huống của bình chướng như thế nào?” Lục Châu hỏi.
“Vẫn chưa kịp kiểm tra.”
Nghe vậy, Lục Châu chắp tay sau lưng đi ra bên ngoài.
Trong lúc này ở bên ngoài Ma Thiên Các, đám nữ tu đứng từ xa quan sát cũng đang thất kinh, không biết có nên lại gần xem xét hay không.
Bọn họ cũng đã nhìn thấy kỳ quan vừa rồi.
Lực lượng của tầng bình chướng đã bị yếu đi hơn một nửa.
Phan Ly Thiên loạng choạng đi tới rồi ngồi phịch xuống đất, lười biếng nói: “Hoặc là sống, hoặc là chết… chẳng có gì phải lo nghĩ cả.”
Các nữ tu quay đầu nhìn về phía lão ăn mày.
“Nếu Ma Thiên Các xảy ra chuyện thì không còn rượu cho ngươi uống nữa đâu.”
Phan Ly Thiên híp mắt nói: “Có đạo lý. Lão hủ hy vọng Ma Thiên Các bình yên vô sự.”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trận nhãn trên Ma Thiên Các.
Bốn phía xung quanh trận nhãn lúc này đã trở lại như lúc trước, bầu trời xanh thăm thẳm cũng khôi phục lại như xưa.
Tầng bình chướng lúc trước không thể ngăn được hắn… bây giờ lại càng không có khả năng.
Phan Ly Thiên lắc đầu thở dài. “Ma Thiên Các một thời huy hoàng đã một đi không trở lại.”
Các nữ tu quay đầu lại lườm hắn, nhưng nghĩ hắn chỉ là một người thường chẳng biết gì nên không thèm chấp nữa.
Khi mọi người còn đang lo lắng không thôi.
Lục Châu thong thả bước ra khỏi Ma Thiên Các.
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi và Hoa Vô Đạo trông khá chật vật đi theo sau lưng, tựa như bọn họ vừa mới lăn một vòng dưới đất.
“Bái kiến Các chủ!” Đám nữ tu hạ mình hành lễ.
“Dọn dẹp lại một chút.” Lục Châu vung tay áo.
“Vâng.”
Phan Ly Thiên đang nằm sưởi nắng, thấy Lục Châu đi tới, gương mặt già của hắn khẽ cứng đờ, vẻ mặt khó tin: “Ngươi, ngươi, ngươi không bị gì cả?”
Vẻ mặt Lục Châu vẫn thản nhiên, chắp tay đi tới.
Đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào tầng bình chướng, miệng lạnh nhạt hỏi: “Ngươi rất hy vọng bản toạ xảy ra chuyện?”
“Không hy vọng…” Phan Ly Thiên ôm hồ lô rượu trên tay, nói: “Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, lão hủ sẽ không còn rượu để uống nữa.”
Tiểu Diên Nhi hừ một tiếng: “Suốt ngày chỉ biết uống rượu. Uống đi, uống chết ngươi .”.
Phan Ly Thiên không thèm so đo với một tiểu nha đầu. Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Lục Châu. “Đáng tiếc thật…”
“Cái gì đáng tiếc?”
“Động tĩnh lớn như vậy, lão hủ sợ là sẽ không được ngủ yên giấc.”
Nói xong, Phan Ly Thiên nằm thẳng cẳng, hai mắt nhắm lại hưởng thụ tia nắng mặt trời.
Lục Châu xoay người lại, hai mắt nhìn thẳng vào Phan Ly Thiên: “Bản toạ có thể giúp ngươi ngủ yên giấc hơn.”
Phan Ly Thiên không mở mắt ra mà vẫn lim dim, mơ mơ màng màng nói: “Bây giờ lão hủ đã ngủ yên giấc rồi…”
“Thật sao?”
Lục Châu khẽ phất tay.
Tiểu Diên Nhi hiểu ý, lập tức bẻ tay rôm rốp ngẩng đầu nhìn sư phụ: “Sư phụ, trước kia người có dạy đồ nhi không được bắt nạt người già yếu tàn tật, bây giờ đồ nhi đánh hắn có sao không?”
“Vi sư có nói lời nào như thế sao?” Lục Châu nghi ngờ nói.
“Không có, là đồ nhi nhớ nhầm.”
Răng rắc, răng rắc…
Tiếng khớp xương vặn vẹo vang lên khiến người ta nổi da gà.
Phan Ly Thiên giật mình mở to mắt, vừa lui về sau vừa hoảng sợ nói: “Tiểu nha đầu, lão hủ tuổi tác đã cao, không chịu nổi nắm đấm của ngươi đâu! Đừng lại đây…”
Lục Châu vốn đang muốn nhìn thấy hiệu quả này.
Hoa Vô Đạo ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Sau khi đưa tiễn Hoa Nguyệt Hành rời khỏi chân núi, lúc quay lại hắn đã thấy lão ăn mày này nằm dài bên ngoài Ma Thiên Các.
Ma Thiên Các là địa phương bậc nào, sao lại cho phép một lão ăn mày bình thường đến đây ăn chùa uống chùa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận