Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1272

Nghe được lời này, ánh mắt Lam Hi Hoà lộ vẻ tán thưởng nhìn Tư Vô Nhai. “Vị này là…?”
“Thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.” Tư Vô Nhai tự giới thiệu mình.
“Nhân loại mới là linh trưởng của vạn vật, đã từng có Chí Tôn đại năng đến bí ẩn chi địa, giả thiết của ngươi không có cơ sở tồn tại.” Lam Hi Hoà đáp.
“Chí Tôn đại năng?” Tư Vô Nhai nói, “Lam tháp chủ đã gặp lần nào chưa?”
Lam Hi Hoà trầm mặc không trả lời.
Tư Vô Nhai nói tiếp: “Ta cũng mong trên đời này có Chí Tôn đại năng tồn tại. Nếu có, tuổi thọ của bọn họ chắc chắn rất dài lâu. Vậy bọn họ đi đâu cả rồi?”
Hắn lại lần nữa truy hỏi:
“Nếu đúng như ngài vừa nói, mục đích ban đầu của kế hoạch Thái Hư là tìm kiếm bản nguyên thiên địa ràng buộc. Nhưng nếu không đánh tan được ràng buộc, sao có thể trở thành Chí tôn? Ta nghe lục sư tỷ nói Lam tháp chủ chỉ còn năm năm thọ mệnh. Lam tháp chủ tu vi cao thâm như vậy, hẳn là không hề thua kém Hạ Tranh Vanh. Xin hỏi tu vi của Lam tháp chủ là bao nhiêu? Vì sao chỉ còn năm năm thọ mệnh? Mục đích chân chính của Lam tháp chủ khi tiếp xúc với lục sư tỷ ta là gì?”
Hàng loạt câu hỏi được nêu ra, từng câu lưu loát không hề ngừng lại.
Đám người trong đại điện nghe mà mở rộng tầm mắt.
Tiểu Diên Nhi cầm cốc nước trên tay, cặp mắt to tròn trừng lớn nhìn Tư Vô Nhai. Trong lúc thất thần, cốc nước rơi xuống.
Vừa rơi được một giây, cốc nước dừng lại giữa không trung rồi bay ngược trở vào tay nàng.
Mọi người nhìn về phía Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà không mảy may tức giận, chậm rãi nói: “Xem ra hôm nay Lục các chủ đến để hỏi tội.”
Nàng nhìn về phía Tư Vô Nhai, trả lời câu hỏi của hắn:
“Có lẽ để trở thành Chí Tôn thì không cần phá vỡ thiên địa ràng buộc. Ràng buộc là vấn đề toàn bộ nhân loại đều phải đối mặt, nếu ngươi có hứng thú có thể tự mình nghiên cứu vấn đề này.”
Tư Vô Nhai lại hỏi:
“Theo ta quan sát, mỗi thế giới đều có thể đi thông đến bí ẩn chi địa. Điều trùng hợp là… Con đường đi thông đến bí ẩn chi địa của năm giới kim hồng hắc bạch hoàng đều trùng nhau.”
Tư Vô Nhai vung tay lên, một mảnh giấy bay về phía Lam Hi Hoà rồi trải ra trước mặt nàng.
Lam Hi Hoà rủ mắt nhìn địa đồ trên giấy, rốt cuộc trên gương mặt bình tĩnh như nước cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Vô Nhai, khẽ hỏi: “Ngươi là…?”
“Vừa rồi ta đã nói, ta là thất đệ tử Ma Thiên Các, Tư Vô Nhai.”
Rõ ràng trước đó Lam Hi Hoà không có ấn tượng gì với Tư Vô Nhai. Nhưng lúc này đây nàng không thể không nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt bằng con mắt khác.
“Ta là cửu đệ tử Ma Thiên Các, Từ Diên Nhi. Tỷ tỷ, ta ở đây này.” Tiểu Diên Nhi bò nhoài trên bàn, đưa tay vẫy vẫy với Lam Hi Hoà. Cằm nàng đặt trên mặt bàn, thoạt nhìn không khiến người chú ý.
Lam Hi Hoà nhìn về phía Tiểu Diên Nhi, mỉm cười ấm áp, sau đó nói với Tư Vô Nhai:
“Ngươi vẽ bức tranh này không tệ, ta có thể góp ý cho ngươi một điểm.”
Tư Vô Nhai lộ vẻ thỉnh giáo.
Lam Hi Hoà nói: “Bức tranh này vẽ rất tốt, nhưng chưa chính xác. Ngươi có thể thử vẽ lại vài lần xem sao.”
Trên địa đồ, có một nét bút uốn lượn nối liền năm giới kim hồng hắc bạch hoàng, nét bút kia bắt đầu từ lạch trời kéo dài đến Hắc Thuỷ Huyền Động rồi đến Thiên Luân sơn mạch.
“Đa tạ Lam tháp chủ nhắc nhở.” Tư Vô Nhai đáp, “Bức tranh này đúng là chưa chính xác, bởi vì ta đã vẽ ra một bức địa đồ khác chính xác hơn nhưng quên mang đến. Vừa rồi ta chỉ muốn xác nhận lại mà thôi.”
“Cho ngươi thêm một lời khuyên.”
“Mời nói.”
“Quá mức tự tin chính là tự phụ. Tốt nhất ngươi đừng nên thăm dò tứ đại bí ẩn chi địa.” Lam Hi Hoà nói.
“Tứ đại bí ẩn chi địa?”
“Theo truyền thuyết, bốn khu vực này hoàn toàn độc lập với bí ẩn chi địa sinh trưởng ra hạt giống Thái Hư. Ta chỉ biết đến đó.”
Tư Vô Nhai không tiếp tục truy hỏi nữa mà lâm vào trầm tư, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lát sau, Lam Hi Hoà nói: “Về câu hỏi thứ hai.”
Nàng đứng lên, hai chân lăng không lơ lửng bay về phía trước.
“Không ai có thể vĩnh sinh bất tử. Ta cũng không ngoại lệ. Ta muốn trước khi đại nạn thọ mệnh đến có thể tìm một người thay thế mình. Ta cho rằng Diệp Thiên Tâm là người thích hợp nhất, đáng tiếc… hữu duyên vô phận.”
Tiểu Diên Nhi giơ hai bàn tay lên đếm đếm:
“Bát diệp sống được 1.000 năm, cửu diệp 1.600 năm, thập diệp 2.600 năm, mở một Mệnh Cách thêm 500 năm. Tỷ tỷ… á…”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc che miệng. Hình như nàng gọi tỷ tỷ không thích hợp nha.
Lam Hi Hoà có ít nhất mười hai Mệnh Cách, công lại lên đến 8.600 năm.
Mọi người nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Tiểu cô nương đúng là hết chuyện để nói rồi. Không biết trước mặt nữ nhân mà đi hỏi tuổi là rất thất lễ sao?
Nhưng Lam Hi Hoà không có vẻ gì là tức giận.
Trải qua dằng dặc năm tháng, nàng đã coi nhẹ mọi loại lục đục phân tranh và a dua nịnh nọt giữa con người. Loại người thẳng thắn như Tiểu Diên Nhi làm nàng thích nhất.
Lam Hi Hoà nở nụ cười với Tiểu Diên Nhi rồi quay sang nhìn Lục Châu. “Lục các chủ, ngươi thật sự không đến từ Thái Hư?”
Lục Châu lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận