Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 428

Lục Châu liếc nhìn đám khí vụ màu tím trên bầu trời, không thèm nói nhảm với Ba Mã, tay trái Lục Châu xuất hiện tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Một vòng xoáy nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, xoay ngược chiều kim đồng hồ.
“Bản toạ chờ ngươi thật lâu.” Lục Châu chưa bao giờ thấy chán ghét vu thuật đến vậy, hắn chán ghét đến mức chả muốn nhiều lời với Ba Mã.
Ba Mã trừng to mắt, cảm nhận được lực lượng đáng sợ đang dần xuất hiện, hắn cắn răng: “Vậy thì cùng chết đi…”
Ba Mã không lui lại mà càng tiến tới, mang theo khí vụ màu tím nhào về phía Lục Châu.
Lục Châu không hề e ngại. Cho đến nay thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng của hắn gần như chưa bị phát động lần nào.
Cho dù không sử dụng thần thông Thiên thư, Ba Mã cũng chẳng làm gì được Lục Châu.
Mười giây thoáng chốc trôi qua. Thập tự Lục Hợp Đạo Ấn tiêu tán giữa thiên địa. Thẻ Một Kích Chí Mạng thay thế Lục Hợp Đạo Ấn, bay về phía trước.
Độc Toản Ấn, Đại Trùng Hư Bảo Ấn, Bảo Hồ Lô Ấn, Nhật Nguyệt Ấn… chín đại ấn tạo thành một chiêu thức, mỗi đại ấn đều có rất nhiều chữ triện vây xung quanh.
Đám người xung quanh thấy cảnh này đều nín thở.
Cho dù đây là lần thứ hai bọn họ nhìn thấy sư phụ thi triển chiêu thức này nhưng trên mặt ai nấy cũng lộ vẻ kinh ngạc trừng to mắt.
Chưởng ấn tối cao của Đạo môn, Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn va chạm mạnh vào thân thể Ba Mã.
Phanh phanh phanh!
Tương tự như Không Viễn, Ba Mã cố sức chống cự. Cho đến khi chưởng ấn thứ tám đập vào người hắn, khí vụ màu tím trên thân Ba Mã tiêu tán.
Mặt mũi hắn được Cửu Tự Chân Ngôn chiếu rọi, hiện rõ trước mắt mọi người.
Từ trán đến cằm đều là máu, khoé mắt cũng nứt ra, thất khiếu xuất huyết, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Thời gian như đã dừng lại.
[Ting ! đánh giết mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 2.000 điểm công đức.].
Nghe tiếng thông báo của Hệ thống, Lục Châu biết Ba Mã thật sự đã chết.
Hắn luyện hoá thân thể của mình trở nên giống như Không Viễn, để sau khi chết có thể tiếp tục công kích.
Lục Châu nghĩ lại, chẳng thà lúc đó dùng Đại Vô Uý Ấn đánh cho Không Viễn tan thành tro bụi thì bây giờ sẽ không xảy ra những chuyện kiểu này.
Khi chưởng ấn thứ chín đánh vào trái tim Ba Mã, trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tin nổi, trên người đã không còn chút khí tức nào.
“Cẩn thận huyết cổ luyện thể…” Lãnh La lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Lục Châu lắc đầu, cất bước đi về phía trước, thản nhiên nói:
“Bản toạ có thể chém giết ngươi một lần, vậy vẫn có thể chém ngươi thêm lần nữa.”
Như thế nào mới gọi là cường giả?
Lục Châu đã nghiêm túc biểu diễn cho mọi người thấy, đây chính là cường giả.
Lãnh La và Phan Ly Thiên không làm gì được Không Viễn, nhưng trước mặt Các chủ hắn lại yếu ớt không hơn gì một tờ giấy.
Đám người chợt nhớ tới một vấn đề…
Thế gian đều cho rằng đại nạn thọ mệnh của tổ sư gia Ma Thiên Các sắp đến, mỗi năm đều đoán, mỗi năm đều thăm dò, mỗi năm đều vây công nhưng chẳng có lần nào thành công. Mỗi lần bọn họ đều tìm được lý do hợp lý để công kích, mà lý do này chính là chân lý được toàn bộ tu hành giới tin tưởng: đại nạn thọ mệnh ngàn năm.
Trong tình huống bình thường, một trăm năm cuối cùng của đời người, tu vi sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Như vậy cảnh tượng trước mắt chỉ có thể giải thích bằng một điều: tổ sư gia Ma Thiên Các có lẽ đã tìm được con đường tấn thăng lên cửu diệp.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng Các chủ Ma Thiên Các có thể thi triển ra lực lượng đáng sợ như vậy.
Ba người Lão Niên Các đồng thời nghĩ đến một cụm từ để hình dung Lục Châu lúc này: phản phác quy chân.
Có lẽ đến cấp bậc của Các chủ, khả năng chưởng khống lực lượng đã hoàn toàn phản phác quy chân.
Không có cương khí chói mắt và chiêu thức hoa mỹ. Chỉ hệt như vừa rồi…
Khi Ba Mã đánh tới, Vị Danh Kiếm hời hợt xẹt qua thân thể hắn.
Giống như lời hắn từng khuyên bảo Ngu Thượng Nhung, nếu ngươi muốn giết chết đối thủ, chỉ cần dùng lực huy kiếm là đủ.
Độ sắc bén của Vị Danh Kiếm đã vượt quá khả năng lý giải của mọi người.
Răng rắc!
Thanh âm gãy vỡ như thể vừa chẻ một cây trúc. Vừa thanh thuý, vừa hả giận.
Đám người Ma Thiên Các lần đầu tiên cảm giác được âm thay gãy vỡ mỹ diệu đến cỡ nào, mỹ diệu tới mức toàn bộ áp lực khổng lồ đều bị triệt tiêu chỉ trong khoảnh khắc.
Thiên tài vu thuật của Lâu Lan, Ba Mã, cứ thế vẫn lạc.
Bốn phía xung quanh chân núi có vẻ yên tĩnh đến dị thường.
Lục Châu nhìn thoáng qua thi thể nằm dưới đất, không hề cảm thấy thương hại. Vu thuật cũng phân trắng đen, đáng tiếc Ba Mã lại chọn mặt tối tăm nhất.
“Sư phụ thần uy cái thế! Đồ nhi được mở rộng tầm mắt!” Chư Hồng Cộng là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Đám người đều lừ mắt nhìn hắn.
“Ách… kìm lòng không được thôi mà…” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu, vừa gãi một cái đã thấy đau nhói. Ui da! Trên tay còn đang mang Lệ Ngân Quyền Sáo nha!
Bây giờ không phải là lúc thích hợp để vỗ mông ngựa. Bởi vì bọn họ nhìn thấy đám khôi lỗi vừa nãy bị đánh lui đã tiếp tục di chuyển về phía trước.
Không có người điều khiển, bọn hắn tựa như những con rô bốt, cắm đầu xông tới.
Số lượng quá nhiều, lực phòng ngự lại kinh người, nếu phải giết từng tên thì không biết phải đánh giết tới ngày tháng năm nào.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn khí vụ màu tím bay đầy trời, vuốt râu khẽ gọi: “Bạch Trạch.”
Ngao !
Bạch Trạch đạp mây, mang theo luồng khí điềm lành bay tới.
Cảnh tượng khi đại chiến với thập vu lại tái hiện. Hoa Vô Đạo mở to mắt nhìn Bạch Trạch vung vẩy luồng khí điềm lành khắp nơi.
Khí vụ màu tím bị khí điềm lành trấn áp. Mất đi nguồn năng lượng màu tím, đám khôi lỗi ngã nhào xuống đất.
Quá trình này duy trì một lúc lâu cho đến khi toàn bộ khí vụ màu tím đều biến mất, cả đoàn quân khôi lỗi đều biến trở thành người chết nằm ngổn ngang dưới đất, Bạch Trạch mới hét dài một tiếng như để báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nó bay lên cao rồi biến mất trong bóng đêm.
Lục Châu chú ý thấy trong giao diện vật phẩm, Bạch Trạch đang bị đóng băng, thời gian nghỉ ngơi của nó là bảy ngày.
Mọi người vẫn đang nhìn về hướng Bạch Trạch vừa biến mất, suy nghĩ đến xuất thần… ai nấy đều đưa tay lên dụi mắt.
Đây… có phải là đang đùa bọn họ không?
Có đồ chơi này sao Các chủ không lấy ra ngay từ đầu?
Lục Châu đương nhiên có suy nghĩ của mình. Nếu hắn thả Bạch Trạch ra, rất có thể Ba Mã sẽ quay đầu chạy mất dép.
Trước tiên phải xử lý Ba Mã, sau đó mới xử lý đám khôi lỗi này, đó mới là phương pháp ổn thoả nhất.
Thấy đám khôi lỗi nằm ngổn ngang dưới đất, Lục Châu lắc đầu.
Trận chiến này hắn lỗ to!
Không có điểm công đức ban thưởng, lại còn lãng phí thẻ đạo cụ của hắn.
Không chỉ có thế, đám khí vụ màu tím còn rút đi hơn một nửa sinh cơ của đám cây cối dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận