Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1254

Trong lòng Lục Châu khẽ kinh ngạc.
Cho dù Hạ Tranh Vanh thắng hay thua thì Lam Hi Hoà đều phải trả cái giá rất lớn. Diệp Thiên Tâm quan trọng với nàng ta như vậy?
Không thể không nói, Hạ Tranh Vanh đã động tâm.
Hắc Tháp và Bạch Tháp vẫn luôn đấu tranh không biết mệt mỏi. Ngàn năm không đụng chạm là nhượng bộ rất lớn của Bạch Tháp rồi.
Hạ Tranh Vanh không khỏi tò mò, rốt cuộc là bọn hắn cược thứ gì mới khiến Lam Hi Hoà cam lòng bỏ ra nhiều như thế?
“Được.” Hạ Tranh Vanh lớn tiếng đáp.
Từ đầu đến cuối, Hắc Tháp nhìn có vẻ như không có bao nhiêu người, nhưng bảy toà chủ tháp bố trí theo thất tinh trận và dưới đất khắc đầy đạo văn đã đủ chứng tỏ Hắc Tháp không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Nhưng Lục Châu còn rất nhiều át chủ bài.
Dù phải bỏ ra đại giới để đánh bại Hạ Tranh Vanh cũng chẳng sao.
Hiện tại điều duy nhất Lục Châu đang cân nhắc chính là mình có thể tiết kiệm được bao nhiêu thẻ. Dùng vốn liếng ít nhất để đạt được mục đích cao nhất.
Lục Châu nói: “Hạ Tranh Vanh, lão phu cho ngươi một lời khuyên.”
Lục Châu vẫn luôn quen với việc gọi thẳng tên người khác.
“Mời Lục các chủ nói.”
“Nếu giao thủ với lão phu, ngươi sẽ thua không thể nghi ngờ. Nếu ngươi chịu lựa chọn nhận thua thì sẽ bớt đi rất nhiều nỗi đau da thịt.” Lục Châu vuốt râu nói.
Hạ Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn Lục Châu, sau đó nhìn sang hồng liễn. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, không suy nghĩ nhiều nữa, cao giọng đáp:
“Ta nhận thua.”
Lam Hi Hoà, Thẩm Tất và Vu Chính Hải câm nín.
Quyết định của Hạ Tranh Vanh khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.
Mà người kinh ngạc nhất chính là Lam Hi Hoà đã đấu với hắn suốt nhiều năm nay.
Người xưa có câu, người hiểu rõ ta nhất không phải ta mà thường chính là địch nhân. Tính cách của Hạ Tranh Vanh thế nào, Lam Hi Hoà là người hiểu rõ nhất.
Suốt đoạn đường đến đây, Lam Hi Hoà đều tin rằng Hạ Tranh Vanh sẽ ra nghênh chiến. Tương tự, Hạ Tranh Vanh cũng biết rõ Lam Hi Hoà là người nói một không hai, tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Thế nhưng Hạ Tranh Vanh lại lựa chọn trực tiếp nhận thua.
Lam Hi Hoà ngồi trong hồng liễn, gương mặt bình tĩnh như nước rốt cuộc cũng nhíu mày.
Nhưng nghĩ lại, Hạ Tranh Vanh ra quyết định này cũng là hợp tình hợp lý. Mâu thuẫn giữa Hắc Tháp Bạch Tháp vô cùng sâu sắc, bọn hắn chỉ ước gì được nhìn thấy nàng bị đào rỗng tài nguyên. Về phần hứa hẹn của nàng, trước sau gì đôi bên cũng phải tranh đấu ngươi chết ta sống, không cần thiết vì một lời hứa hẹn mà kết thù với Ma Thiên Các cường đại.
Lục Châu lăng không đứng giữa không trung, hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía hồng liễn: “Lam Hi Hoà, trận cá cược này dừng ở đây. Thắng bại đã rõ.”
Nữ tử mặc áo lam không phục, khom người nói: “Chủ nhân, Hạ Tranh Vanh làm vậy là cố ý!”
Hàng chân mày Lam Hi Hoà giãn ra, khôi phục lại biểu tình điềm đạm ban đầu, khẽ nói: “Đưa tiền cá cược cho Lục các chủ.”
“Vâng.”
Dù không phục nhưng nữ tử mặc áo lam cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh.
Nàng đưa chiếc túi đựng tám mươi phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch ra. Vu Chính Hải đưa tay cầm lấy: “Lam tháp chủ thật là rộng rãi.”
Nhận hàng xong, hắn tỉ mỉ đếm rồi cất kỹ vào trong người, vẻ mặt thoả mãn nhìn về phía đám người Hắc Tháp.
Hạ Tranh Vanh đương nhiên cũng thấy được cảnh này, chỉ là không nhìn thấy vật bên trong túi là gì. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến hắn, bèn nhân tiện nói: “Nếu hai vị không chê, mời ở lại hàn xá ít hôm.”
“Không.” Lam Hi Hoà nói. “Trở về.”
“Vâng.”
Hạ Tranh Vanh chắp tay nói: “Vậy ta không tiễn nữa. Lam tháp chủ thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong hắn lại chắp tay với Lục Châu: “Lục các chủ, xin cứ tự nhiên.”
Từ đầu tới cuối, Hạ Tranh Vanh không hề rời khỏi bố cục thất tinh trận trong Hắc Tháp.
Nhưng mà…
Lục Châu đột nhiên lắc đầu nói: “Chờ đã.”
“Lục các chủ có gì chỉ giáo?”
“Lão phu đến đây còn có hai chuyện.” Lục Châu nói.
“Mời Lục các chủ nói rõ.”
Hồng liễn vốn đã quay đầu định bay đi, lúc này cũng dừng lại. Lam Hi Hoà không khỏi tò mò, quyết định ở lại xem kịch hay.
Lục Châu nói:
“Người của ngươi đả thương người của lão phu, đây là chuyện thứ nhất. Hắc Tháp phái người đến kim liên giới đánh đồ nhi của lão phu rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhập vào dòng hắc thuỷ, sinh tử không rõ, đây là chuyện thứ hai.”
Nghe vậy, Hạ Tranh Vanh nhướng mày hỏi: “Còn có việc này?”
“Giờ ngươi đã biết rồi đấy.” Lục Châu nói.
Hạ Tranh Vanh trầm giọng: “Ai mà to gan như vậy, dám ra tay với Lục các chủ?”
Thẩm Tất đứng đằng xa lập tức lên tiếng: “Còn có thể là ai, đương nhiên là Đoạn Tây Hoa.”
Ba đạo hư ảnh rơi vào trầm mặc.
“Lục các chủ, tại nơi hỗn loạn, nhiều phương thế lực cùng tranh giành Anh Chiêu. Hắc Tháp đã hao tổn đại trưởng lão Sử Ưu Nhiên và không ít Hắc Ngô Vệ. Ta đã cố gắng không muốn kết thù với ngài, ngài cần gì phải hùng hổ doạ người?”
“Lão phu không muốn bức ngươi mà chỉ muốn bức kẻ châm ngòi ly gián Đoạn Tây Hoa. Nếu ngươi đứng trước mặt lão phu giết chết kẻ này, lão phu sẽ xoá bỏ mọi hiềm khích cũ.” Lục Châu nói.
Không khí trở nên căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận