Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1866: Thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên

“Đều là tu hành giả mà sao chênh lệch lớn dữ thần.” Các đệ tử Thu Thủy Sơn khẽ thở dài.
“Chờ bọn hắn luận bàn xong chúng ta phải đến thỉnh giáo mới được.”
“Có đạo lý.”
Ngày ngày thỉnh giáo tu hành với đệ tử Ma Thiên Các là hoạt động quen thuộc của đệ tử Thu Thủy Sơn. Kỳ thực người có thể chỉ bảo bọn hắn cũng chỉ có Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, những người khác đều không nói ra được nguyên lý.
Nơi này ngoại trừ Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt thì không còn ai. Lục Châu bèn mặc niệm thần thông Thiên thư quan sát tình huống các đệ tử.
Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô đang tu hành ở chỗ khác. Minh Thế Nhân thì nằm ngáy khò khò… Những người còn lại đều đang tu hành trong phòng.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Làm sư phụ, thấy đồ đệ ngoan ngoãn chăm chỉ như thế là vừa lòng mãn ý.
Nghĩ tới lão thất, Lục Châu lại buồn rầu. Nếu hắn còn sống thì mọi việc sẽ càng thêm thuận lợi. Trực giác nhắc nhở Lục Châu dùng thần thông Thiên thư quan sát hắn, đáng tiếc Hệ thống vẫn thông báo mục tiêu vô hiệu.
Khẽ thở dài một tiếng, Lục Châu xoay người đi vào chỗ sâu trong Văn Hương Cốc.
Lục Châu đơn độc đi vào thảm cỏ xanh mướt tươi tốt phủ đầy hoa tươi, xung quanh là những gốc cổ thụ vạn năm, hương thơm cây cỏ tràn ngập trong khoang mũi.
Hắn cảm giác được các loại hương thơm đều đi kèm một số triệu chứng, có loại như rượu khiến người ta mê say, có loại như lôi điện khiến tay chân tê liệt, có loại như kim châm khiến thần kinh đau nhói…
Tử Lưu Ly phát huy hiệu quả cực lớn, ngăn cản toàn bộ độc hương ở bên ngoài. Thiên Ngân trường bào cũng có tác dụng bách độc bất xâm.
Không biết đi được bao lâu, Lục Châu vẫn không thấy có động tĩnh gì kỳ lạ, bèn mở ra lục thức: thiên nhãn thần thông, thính lực thần thông, khứu giác thần thông.
Phương viên trăm dặm vẫn không có gì thay đổi, cũng không có hung thú nào tồn tại. Lục Châu thu hồi thần thông, cau mày nói: “Chẳng lẽ Trần Phu lừa gạt lão phu?”
Nhưng ngẫm lại Trần Phu chẳng có lý do gì để gạt hắn. Vấn đề nằm ở đâu?
“Tử Lưu Ly?”
Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra, đặt vào trong Đại Di Thiên Đại nhưng vẫn không cảm ứng được gì.
“Thiên Ngân trường bào?”
Lục Châu cũng định cởi y phục, nhưng nơi này là dã ngoại hoang vu, tự dưng cởi đồ thì không ổn lắm, có vẻ rất biến thái nên thôi.
Sau đó, hắn tăng tốc đi vào chỗ sâu hơn, rốt cuộc đi suốt ngàn dặm xa. Mà Văn Hương Cốc vẫn yên lặng không chút biến hoá.
“Lão phu không tin!” Lục Châu nhảy lên không trung. “Xem Thái Hư Kính của lão phu!”
Thái Hư Kính toả quang mang vàng rực như vầng mặt trời, chiếu thẳng xuống đại địa. Ở đằng xa, quang mang rọi vào một tầng khí lãng rồi biến mất.
“Cổ trận Văn Hương Cốc.” Đó là biên giới của cổ trận.
Lục Châu nhíu mày. “Chẳng lẽ khu vực cực hạn này không có tác dụng với lão phu?”
Ngay lúc Lục Châu còn đang nghi hoặc, bên tai rốt cuộc truyền đến âm thanh kỳ dị. Sàn sạt sàn sạt. Một bóng mờ vụt qua giữa rừng.
“Đứng lại!” Lục Châu khẽ quát, đuổi theo cái bóng kia, thậm chí còn thi triển thần thông đại na di.
“Tốc độ thật nhanh.”
Lục Châu cảm thán không thôi. Tốc độ của cái bóng kia không kém gì thánh nhân, cũng may Lục Châu có đầy đủ lực lượng Thiên Tướng, liên tục thi triển đại na di ba lần rồi xuất hiện trước mặt, cách cái bóng trăm trượng.
“Lão phu muốn xem xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Thái Hư Kính rọi vào cái bóng, bóng ảnh hư hoá tiêu tán giữa không trung, chỉ để lại bản thể.
Đó là một con hung thú trông như ong mật vàng, hai mắt lồi ra toả u quang lập loè.
Lục Châu: ?
“Ong mật biến dị?” Hắn chỉ có thể hình dung như thế.
Con hung thú kia bỗng vỗ đôi cánh trong suốt tạo thành thanh âm có tần số cao đến cực hạn, thân ảnh nó vọt về phương xa.
Lục Châu bị ù tai, không khỏi mặc niệm thần thông Thiên thư để khu trừ sóng âm quỷ dị rồi thi triển đại na di đuổi theo.
Phi hành suốt nửa canh giờ, xuyên qua vô số cây cối thụ mộc, Lục Châu mới dừng lại dưới một chân núi thấp.
Con ong mật kia cũng dừng lại, chậm rãi xoay người. Ông ông ông…
Trên ngọn núi kia xuất hiện từng con ong mật khác, bọn chúng kéo tới một bầy dừng ở trước mặt Lục Châu.
“Không chỉ có một con?”
Lục Châu lấy phù chỉ ra, liên hệ với Lục Ly và Khổng Văn, thân ảnh hai người lập tức xuất hiện.
“Bái kiến Các chủ.” Hai người hành lễ.
“Đây là thứ gì?” Lục Châu chỉ tay về phía đàn ong mật.
Lục Ly quan sát một chốc, khẽ nhíu mày nói: “Thứ này… e là Các chủ phải hỏi Khổng huynh đệ. Các chủ đang ở đâu thế, sao lại gặp phải đám hung thú kỳ quái này?”
Khổng Văn thì sờ cằm, suy nghĩ một lúc lâu.
Đám ong mật kia không ngừng vỗ cánh tạo thành sóng âm quấy nhiễu.
“Có lẽ… chúng là thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên. Ta cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, không chắc chắn lắm. Để ta đi hỏi Trần thánh nhân!” Khổng Văn rời đi.
Lục Châu phất tay, hình ảnh biến mất. Hắn nhìn về phía đàn ong mật đứng thành một đội hình chỉnh tề, thản nhiên nói: “Khâm Nguyên?”
Một lúc lâu sau, trong sơn mạch mới truyền ra ngôn ngữ của nhân loại: “Không ngờ trên đời này vẫn còn người nhận ra chúng ta.”
Trên đỉnh núi thấp, một con ong mật ngưng vỗ cánh, đám ong mật còn lại cũng ngừng theo, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Quả thật là thánh hung Khâm Nguyên.”
Theo kiến thức của Lục Châu, thượng cổ thánh hung có cấp bậc không thấp, tương đương với Chí Tôn của nhân loại. Trong Văn Hương Cốc ẩn tàng hung thú lợi hại bậc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lục Châu.
Lúc này, một con ong mật toàn thân có màu đỏ vàng bay tới, nó to gấp đôi đám ong mật còn lại, cao hơn thân người bình thường một chút. Đôi cánh nó toả ra kim quang nhàn nhạt trông hoa mỹ cực kỳ, đây chính là thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên trong truyền thuyết.
Đôi cánh Khâm Nguyên từ từ rũ xuống, hoá thành một bộ áo choàng màu vàng nhạt, đầu nó biến thành ngũ quan của con người, thân thể từ từ biến dạng, hoá thành hình người.
Trước mặt Lục Châu lúc này là một nữ nhân trung niên, hai mắt rất có thần, khí tức kinh người, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào Lục Châu như thể lúc nào cũng có thể vọt tới đớp lấy hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận