Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2133: Vị Danh rơi mất

Lục Châu đành lắc đầu nói: “Lão phu còn chưa nắm giữ trường sinh chi thuật, huống hồ gì lão phu đã có Thiên Hồn Châu, cho dù nắm được thuật này cũng chưa chắc sẽ truyền thụ cho ngươi.”
Trong không trung ngập tràn mây đen, Côn Bằng khẽ động, mây đen lan ra phủ khắp bầu trời Đại Viêm.
Lục Châu trầm giọng dùng Chúng Sinh Ngôn Âm quát: “To gan!”
Kim liên mở rộng, bao trùm cả không trung, Nghiệp Hoả bắt đầu cháy rừng rực.
U !
Mây đen truyền ra tiếng kêu trầm thấp, dường như không nguyện ý đánh với Lục Châu một trận.
“Thái… Hư.”
Nói xong, Côn Bằng vỗ cánh bay đi lướt qua thương khung, cấp tốc lao về phía tây.
Mãi đến khi bầu trời Đại Viêm trở lại như trước, Lục Châu mới thu hồi liên toạ, nhìn về phía chân trời với vẻ suy ngẫm.
Đám tu hành giả Đại Viêm cũng thở phào một hơi.
Giải Tấn An nói: “Xem ra Côn Bằng đi tới Thái Hư.”
“Hắn tới đó làm gì?”
“Côn Bằng không thích Thái Hư, có khi là đến đó để quấy rối cũng không chừng. Thái Hư sắp sụp đổ, hắn lại còn đến nháo sự.”
Lục Châu gật đầu nói với Giang Ái Kiếm: “Báo cho lão thất, kế hoạch người phát ngôn có thể tiến hành rồi.”
“Vâng.”
Lục Châu trở về Ma Thiên Các, Giải Tấn An cũng ở lại nơi này, trở thành bạn láng giềng với Đế Nữ Tang.
Đế Nữ Tang không thích náo nhiệt, nhưng có một hai người hàng xóm thì không thành vấn đề.
Chuyện đầu tiên Lục Châu làm sau khi trở về Đông Các là khảm Thiên Hồn Châu vào lam liên.
Quá trình diễn ra thuận lợi, cũng may Thiên Hồn Châu của Ứng Long đủ quý giá nên cũng phù hợp với ba Mệnh Cách cuối cùng. Về phần có thể hoàn thành trong một tháng hay không, Lục Châu cũng không biết.
Hắn cắm Trấn Thọ Thung xuống đất, đề thăng tốc độ dòng chảy thời gian lên vạn lần.
Tuổi thọ còn lại của hắn là 1.262.699 năm, Lục Châu có đủ tự tin ứng phó với ba Mệnh Cách cuối cùng này.
Cùng lúc đó.
Trong vực sâu, Ứng Long vẫn duy trì hình người, hắn cảm thụ lực lượng vô tận xung quanh, hài lòng nói: “Đúng là một nơi không tệ.”
Hắn lấy Trấn Thiên Xử ra, để nó hỗ trợ hấp thu lực lượng dưới vực sâu, sau đó rảnh rỗi cầm Vị Danh trong tay dò xét.
“Ma Thần à Ma Thần, ngươi lại nỡ đưa bảo vật sắc bén nhất thế gian cho ta.”
Nhưng đổi lại, Thiên Hồn Châu cũng là mệnh căn của Ứng Long, giao dịch này tương đối cân bằng.
“Sao không thể sử dụng nhỉ?”
Vũ khí của Ứng Long là Kim Phủ Hoàng Việt, tuy không phải hư cấp nhưng cũng là hằng cấp đỉnh phong, với thực lực của hắn có thể phát huy ra uy lực không kém gì hư cấp.
Đặc tính đặc biệt nhất của hư cấp là có thể biến thành nhiều hình thái, Ứng Long chưa từng sử dụng hư cấp bao giờ, đương nhiên rất hiếu kỳ. Hắn thử nghiệm điều động nguyên khí để thôi động Vị Danh, đáng tiếc Vị Danh không hề có phản ứng gì.
“Thật là kỳ quái.”
Những loại vũ khí khác dù đã nhận chủ nhưng người khác vẫn có thể sử dụng, chỉ là không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của nó. Vậy mà Vị Danh đến dùng thử cũng không cho.
“Hừm, ta không tin mình không làm được.”
Ứng Long dùng toàn lực vận dụng lực lượng quy tắc, Vị Danh đột nhiên kháng cự.
Soạt !
Một màn không tưởng tượng nổi xuất hiện. Vị Danh văng ra ngoài, lộn hai vòng rồi rơi thẳng xuống vực sâu!!
“Hỏng!”
Ứng Long vội vàng tung người nhảy tới chụp lấy nó, nhưng lực lượng bắn ngược lại đẩy hắn lùi trở về, trong khi Vị Danh không hề bị ngăn trở, tiếp tục rơi xuống.
Chỉ trong chốc lát, Vị Danh hoá thành một phần tinh quang, biến mất không thấy đâu nữa.
Ứng Long cạn lời.
Xong đời! Ta làm sao bàn giao với Ma Thần đây! Rồi Thiên Hồn Châu của ta thì thế nào a?!
Ứng Long đấm ngực giậm chân, hối hận vô cùng. Hắn biết rõ Ma Thần là người ra sao, nếu biết Vị Danh bị rơi mất, Ma Thần tất sẽ trừng trị hắn, Thiên Hồn Châu cũng đừng hòng lấy về nữa.
Làm sao đây? Làm sao đây?
“Nếu là thất lạc ở bên ngoài thì có thể dùng trăm phương ngàn kế để tìm lại, nhưng rơi xuống đáy vực sâu…”
Ứng Long thử mấy lần vẫn không thể bay xuống dưới được, hắn nhìn chằm chằm vào tinh hà mênh mông bên dưới, miệng lẩm bẩm: “Bên dưới đại địa rốt cuộc là gì?”
Ứng Long buồn bã lắc đầu, buộc mình tỉnh táo lại. “Thôi cứ xem như chưa làm mất, đợi Ma Thần trả lại Thiên Hồn Châu cho ta đã rồi hãy khai. Đến lúc đó cùng lắm để hắn rút thêm mấy sợi long cân nha.”
Nghĩ tới đây, Ứng Long thở dài rồi ngồi xếp bằng lại, tiếp tục hấp thu lực lượng.
Vừa ngồi được một lúc, bên tai hắn lại truyền đến tiếng ầm ầm vô cùng kỳ quái.
“Chuyện gì xảy ra?”
Ứng Long nhướng mày nhìn lên bầu trời. Không lẽ ta xui xẻo như vậy, vừa vào vực sâu Thái Hư đã sụp đổ, vùi chôn chỗ này?
Ầm ầm!
Âm thanh va chạm vang lên, cả vực sâu đều rung động theo. Lúc này hắn đang vô cùng hối hận vì đã không lưu lại phù chỉ để liên hệ với Ma Thần, bây giờ muốn hỏi thăm có chuyện gì cũng không được.
Hai tiếng vang nữa phát ra, rốt cuộc phía trên không còn truyền ra động tĩnh.
Ứng Long từ từ thả lỏng người, tiếp tục tiến vào trạng thái hấp thu.
Cùng lúc đó, Lục Châu ở Đông Các cũng nghe được âm thanh va chạm này.
Hắn lấy phù chỉ ra liên hệ với Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai kinh ngạc nói: “Sư phụ, hình như Thái Hư bị cự thú tấn công, con cự thú này vô cùng to lớn, là loại hung thú đồ nhi chưa từng nhìn thấy. Hắn đến từ Vô Tận Hải, hẳn là ngài đã từng gặp hắn.”
“Côn Bằng.” Lục Châu nhíu mày nói.
Nghe vậy, Tư Vô Nhai cũng gật đầu đồng ý: “Quả nhiên là Côn Bằng. Hắn từ trên trời giáng xuống, dùng cánh vỗ mạnh tạo thành phong ba, núi non mấy ngàn dặm đều bị san thành bình địa, tử thương vô số, Thiên Khải Chi Trụ ở Đan Át cũng sụp đổ theo.”
“Minh Tâm không quản chuyện này sao?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Có, Minh Tâm Đại Đế ra mặt ngăn cản nên Côn Bằng mới chịu rời đi. Lần này hắn đến với khí thế hung hãn vô cùng, khiến người ta không tài nào hiểu nổi.”
“Súc sinh này muốn có trường sinh chi thuật, đã bơi trong Vô Tận Hải một trăm ngàn năm. E là Minh Tâm Đại Đế đã hứa hẹn gì đó với hắn mà không đạt được nên mới tạo thành kết quả như ngày hôm nay.” Lục Châu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận