Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 517

Mọi người nghe được hai chữ ‘thập diệp’, kinh hãi vô cùng. Cửu diệp đã đủ khiến người ta tuyệt vọng, vậy mà vẫn còn thập diệp? Tổ sư gia sắp chết nên bắt đầu nói mê sảng rồi sao?
“Chỉ là phán đoán của lão phu qua mấy câu nói của nàng ta mà thôi. Có hay không lão phu cũng không biết… khụ khụ… cũng có thể không có…” Vân Thiên La có vẻ mệt mỏi rã rời.
“Nàng ta trông như thế nào?”
“Trông rất trẻ trung…” Vân Thiên La vô lực đáp.
Lúc này, Tả Ngọc Thư đứng bên cạnh chợt lắc đầu nói: “Chỉ sợ nàng ta bây giờ cũng chẳng khác gì lão thân, đều là bà lão già nua hom hem.”
Vân Thiên La ngẩng đầu nhìn Tả Ngọc Thư, trong cổ họng hộc ra một chữ “A”, không nói gì nữa.
Minh Thế Nhân nói: “Cho dù có già đi nhưng người khiến Vân tiền bối gia tăng tu vi nhanh như vậy nhất định là người vô cùng bất phàm.”
Lời này rất có đạo lý, Tả Ngọc Thư không thể phản bác.
Từ khi bước chân vào Nho môn, Tả Ngọc Thư vẫn luôn được mọi người xưng tụng là thiên tài khó gặp suốt mấy trăm năm qua. Đáng tiếc, bà ta thất bại bởi vì mang thân nữ nhi. Nếu có thể bước lên đỉnh cao nhân sinh, có lẽ… bà ta cũng có thể đặt chân vào cửu diệp, có lẽ… hiện tại đã là cửu diệp, hoặc có lẽ, đã sớm chết.
Thế nhưng là, người có thể khiến Vân Thiên La nghịch thiên cải mệnh rốt cuộc là ai? Nàng ta từ đâu đến?
Vân Thiên La đã cao tuổi, đầu óc mơ hồ, khó có thể nhớ lại rõ ràng mọi chuyện. Từng hình ảnh ngắn xuất hiện trong đầu hắn như bầy cá dưới hải dương đang bơi loạn. Hắn muốn vươn tay tóm lấy một con nhưng hữu tâm vô lực.
Biển ký ức dần dần biến thành một mảnh tối đen. Ý thức cũng trở nên mơ hồ.
“Tổ sư gia!”
“Tổ sư gia!”
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ thấy Vân Thiên La mơ mơ màng màng như sắp ngủ gật, trong lòng lo lắng không thôi.
Nam Cung Vệ vội vàng đứng lên, vận chuyển nguyên khí đẩy vào cơ thể tổ sư gia. Một cỗ nguyên khí mãnh liệt cuồn cuộn tiến vào người Vân Thiên La, dường như có chút tác dụng.
Vân Thiên La mở mắt, tựa như đã nghĩ ra điều gì: “Ha ha, nàng ta họ Lạc.”
“Lạc?”
Đám người nghi hoặc không hiểu. Trong thiên hạ Đại Viêm có người nào họ Lạc là thiên tài tu hành sao?
Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ, chợt nhớ tới lời Tư Vô Nhai nói… Thiên địa là lồng giam, kim liên là xiềng xích. Như vậy, những người này… là kẻ đứng sau lưng mọi chuyện?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Châu cả kinh, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.
Không thể nào! Nhân loại rốt cuộc vẫn là nhân loại, ai có thể biến thiên địa thành một nhà tù được chứ?
Đáp án rốt cuộc là gì?
“Họ Lạc, tên là gì?” Lục Châu lại hỏi lần nữa. Có lẽ tìm được người này thì mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng.
“Không… không nhớ rõ…”
Các đệ tử hạch tâm trên Thiên Đức thánh địa lần lượt xông tới, có người đã chảy nước mắt. Tiếng nức nở dần dần vang lên. Có người quỳ hẳn xuống.
Lãnh La và Hoa Vô Đạo khẽ rung động.
Hoa Vô Đạo khom người với Lục Châu. Lục Châu hiểu ý hắn, khẽ vung tay.
Hoa Vô Đạo lập tức quỳ xuống cùng với đám người tam tông. Chung quy hắn cũng từng là môn hạ Vân Thiên La.
“Cơ huynh… huynh nói xem, sau khi chết có thể gặp lại không?” Vân Thiên La nâng tay chạm vào hư không. Bàn tay nhăn nheo khẽ nắm lại, bên trong chẳng có gì.
Nhưng Vân Thiên La vẫn cố chắp nắm lấy, tốc độ càng lúc càng chậm.
Sau đó bàn tay hắn cứng lại, chầm chậm buông xuôi.
Trong đôi mắt sâu đã mất đi thần sắc, biến thành trống rỗng, chết lặng.
“Tổ sư gia!!”
Tiếng khóc lóc đau khổ vang vọng toàn Thiên Đức thánh địa.
Các bình chướng trên bầu trời lần lượt sáng lên, mấy ngàn tên đệ tử tam tông có thể phi hành đều chạy đến truyền nguyên khí vào bình chướng. Lượng nguyên khí như thuỷ triều thắp sáng mấy chục tầng bình chướng.
Trong bí tháp tu hành của Thiên Đức thánh địa, ngọn tháp dần dần trở nên ảm đạm.
Truyền kỳ một thời… đến đây là kết thúc.
Lục Châu đột nhiên đánh ra một chưởng! Cỗ cương khí cuốn lấy Vân Thiên La.
Phong Nhất Chỉ đang bi thống, thấy thế cả kinh, vừa định đứng lên đã bị Nam Cung Vệ ấn xuống.
Đám đệ tử tam tông đều ngẩng đầu nhìn lại.
Lục Châu đạp không bay lên, mang theo Vân Thiên La bay tới giữa không trung. Liên hoa màu xanh lam toát ra sinh cơ cường đại ập vào thân thể Vân Thiên La như thuỷ triều càn quét.
Lam liên nở rộ dưới chân!
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn cảnh tượng này.
“Sinh mệnh lực thật mạnh!”
“Trị liệu?”
“Đây là thủ đoạn trị liệu nào thế?”
Nam Cung Vệ và Phong Nhất Chỉ đều bị một màn này chấn động, lúc này bọn hắn mới biết Lục Châu đang cứu tổ sư gia.
Mấy ngàn tên đệ tử nhìn không chớp mắt. Trên thánh địa, cây cỏ đại thụ vốn đang khô héo đều xanh tươi trở lại, trong nháy mắt khai hoa nở nhuỵ.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng mênh mông trong đoá lam liên. Bọn họ cho rằng đó là lực lượng của cửu diệp.
Oanh!
Sau khi lam liên nở rộ đến cực hạn, hết thảy lại trở nên yên tĩnh.
Lam liên tan biến, trên bầu trời không còn bóng dáng Vân Thiên La. Tinh thần quang hoa xuất hiện đầy trời rồi rơi xuống bên dưới thánh địa.
Lục Châu nhíu mày. Hắn lơ lửng trên bầu trời thánh địa, lắc đầu thở dài nói: “Khởi tử hồi sinh, nói thì dễ.”
Cũng có nghĩa là, thất bại.
Ngay cả loại thần thông thứ tư của Thiên thư, dùng hết một nửa lực lượng phi phàm cũng không thể nghịch thiên cải mệnh, càng không cách nào khởi tử hồi sinh.
Vận mệnh chính là như thế.
Lục Châu lắc đầu. Cho dù cứu được Vân Thiên La cũng chỉ khiến hắn sống thêm mấy năm thống khổ mà thôi.
Bình chướng Thiên Đức thánh địa tiếp tục phát ra âm thanh cộng hưởng. Toàn bộ đệ tử đều quỳ rạp dưới đất.
Cho dù là người nhí nhố lông bông như Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi cũng nghiêm túc đứng đó, không đùa giỡn như mọi khi.
Khi Lục Châu vừa hạ xuống thánh địa, Nam Cung Vệ đột nhiên cất tiếng nói: “Xin Cơ lão tiền bối chủ trì tam tông!”
“Xin Cơ lão tiền bối chủ trì tam tông!”
Trước đó mâu thuẫn của tam tông đã trở nên vô cùng mãnh liệt. Tổ sư gia bế quan trăm năm, tam tông nội chiến đến không còn chút thể thống gì. Vân Tông có kết cục như ngày hôm nay cũng là gieo gió gặt bão.
Cho dù tam tông nội tình rất lớn nhưng đứng trước ngưỡng cửa cửu diệp, ai dám nói tông phái của mình có thể tiếp tục trường tồn?
Dưới cửu diệp đều là sâu kiến.
Tông chủ Vân Tông Vân Vô Cực đã chết, các đệ tử Vân Tông loạn như rắn mất đầu. Nếu tổ sư gia Vân Thiên La còn sống thì chuyện sẽ dễ giải quyết. Nhưng nay tổ sư gia đã cưỡi hạc về tây, ai còn quản bọn hắn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận