Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1499

“Hắn bị giáng cấp!” Có người kinh ngạc nói.
“Chân nhân cũng bị giáng cấp! Lục Ngô… đúng là cường đại.”
Lục Châu thầm nghĩ, nếu không phải lão phu và Hỏa Phượng đã lấy đi ba mệnh của Diệp Chính thì Lục Ngô cũng không hàng cấp hắn được.
Nói cách khác, Diệp Chính có ba lần ngăn chặn Mệnh Cách bị đánh giết.
Tần Nhân Việt nói: “Chưa chắc.”
Lục Châu quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Ngươi đánh giá hắn cao như vậy?”
Tần Nhân Việt đáp: “Ta và Diệp Chính đã chiến đấu gần năm ngàn năm, thường xuyên luận đạo trên Thanh Vân Sơn. Trên đời này không có ai hiểu Diệp Chính hơn ta. Tu vi của hắn cực cao, từ trước khi vượt qua ba Mệnh Quan đã bắt đầu tìm kiếm thủ đoạn bảo vệ Mệnh Cách… Đại khái là, chân nhân đều rất sợ bị giáng cấp mà.”
“Diệp Chính vẫn luôn tìm kiếm Mệnh Cách Chi Tâm thứ mười chín. Đến giai đoạn này, Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng cũng có tỷ lệ thất bại rất lớn, chỉ có Mệnh Cách Chi Tâm của thánh thú mới ổn thoả. Bấy lâu nay hắn đều một mực tìm kiếm tung tích của thánh thú. Vì để bảo vệ Mệnh Cách, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
Lục Châu hỏi: “Là thủ đoạn gì?”
Tần Nhân Việt lắc đầu, biểu thị mình không biết.
Loại sự tình này luôn là đại bí mật, làm gì có ai tuỳ tiện để cho người khác biết.
Chẳng trách khi Lục Châu muốn dùng Thái Hư Kính, ba mươi sáu nho sinh lại sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống để che giấu cho Diệp Chính.
Oanh.
Nguyên khí phong bạo xuất hiện lớn đến mức trước nay chưa từng thấy, tàn phá tứ phương.
Mái tóc Diệp Chính rối tung, trong mắt đều là thù hận và phẫn nộ.
Nguyên Lang thì thào nói: “Diệp Chính phải biến mất khỏi hàng ngũ tứ đại chân nhân rồi.”
“Không đâu.” Tần Nhân Việt đáp lời hắn, “Chân nhân dù bị giáng cấp, chỉ cần bổ sung lại Mệnh Cách Chi Tâm trong vòng ba ngày thì vẫn có thể trở lại làm chân nhân.”
Lục Châu không khỏi kinh ngạc. Thì ra chân nhân lợi hại như vậy. Thọ mệnh của chân nhân rất dài, nhất định có trữ sẵn Mệnh Cách Chi Tâm thứ mười tám để phòng ngừa bị giáng cấp.
“Lão phu phải nhìn xem rốt cuộc hắn là yêu ma quỷ quái gì.”
Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra, dùng tất cả lực lượng Thiên Tướng còn sót lại trong cơ thể truyền vào kính.
Một vệt kim quang bắn ra chiếu rọi vào người Diệp Chính.
Sau lưng hắn xuất hiện toà pháp thân cỡ nhỏ có hình dáng như một con chim ba đầu sáu mắt, có sáu chân và ba cánh. Đáng tiếc ba đầu của nó đã mất hết, trở thành quái vật không đầu.
Lục Châu chợt nhớ tới Diệp Chân…
Tần Nhân Việt kinh ngạc nói: “Tam Thủ Điểu? Thì ra là thế.”
Minh Thế Nhân lắc đầu tặc lưỡi: “Không biết đám dị tộc phiên bang này nghĩ cái gì nữa. Làm người không tốt sao? Cứ nhất định phải nghiên cứu mấy thứ đồ bàng môn tả đạo này.”
Tần Nhân Việt cười nói: “Đây chính là nguyên nhân ta chán ghét Diệp Chính… Hắn rõ ràng là Nho môn chính tông, vì truy cầu tu hành mà đánh mất bản tâm, cả ngày cứ ra vẻ mình là chính nhân quân tử nhưng ở sau lưng lại luyện hoá pháp thân chim thú.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi có biết Diệp Chân không?”
Tần Nhân Việt lắc đầu.
Minh Thế Nhân nói: “Diệp Chân còn khoa trương hơn hắn nhiều, pháp thân là yêu quái chín đầu! Có lẽ vì muốn bảo mệnh mà có rất nhiều người sử dụng phương pháp này? Bọn hắn làm sao làm được?”
Tần Nhân Việt đáp: “Đó là một loại thuật cổ cấm kỵ được ghi trong cổ tịch. Chỉ là không ngờ Diệp Chính lại dùng thứ này… Chẳng trách mỗi lần luận bàn với ta, hắn đều yêu cầu không gọi ra pháp thân.”
“Pháp thân có thể ẩn tàng, nhưng một khi thật sự chiến đấu cũng phải lộ tẩy, hắn đương nhiên không dám gọi ra trước mặt mọi người.” Minh Thế Nhân nói, “Các vị thật sự không biết người tên Diệp Chân?”
“Không biết.” Tần Nhân Việt đáp.
Nể mặt Lục Châu, Tần Nhân Việt cũng khá có kiên nhẫn trả lời Minh Thế Nhân.
“Diệp Chính… Diệp Chân… tên có hơi giống. Đều là nho sinh, ngay cả cách ăn mặc cũng giống nhau.” Minh Thế Nhân nói.
“Có lẽ chỉ có Nhạn Nam Thiên mới biết được.” Tần Nhân Việt lắc đầu.
Nguyên khí phong bạo từ từ thu nhỏ. Tinh Bàn biến mất.
Lục Ngô nhìn Diệp Chính, khinh thường nói: “Ngươi mà cũng xứng giết bản hoàng?”
Diệp Chính thở hổn hển, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi nhìn xuống hai tay, sờ sờ gò má, tựa như không tin được đây là sự thật.
Lúc này, Lục Ngô lại đuổi tới. Nó muốn đuổi tận giết tuyệt!
Minh Thế Nhân cười nói: “Ta thích tính tình này! Tam sư huynh, hay là chúng ta trao đổi đi, ta cho huynh cẩu tử của ta nè.”
Đoan Mộc Sinh không thèm để ý đến hắn mà hà hơi vào những đường long văn trên thân Bá Vương Thương, chăm chú lau chùi thật cẩn thận, trên môi còn mang theo nụ cười.
Gâu gâu gâu. Cẩu tử ngẩng đầu kêu lên mấy tiếng uỷ khuất.
Mắt thấy Lục Ngô đã phóng tới trước mặt Diệp Chính, đột nhiên từ xa có một đạo hắc ảnh lướt tới.
“Nể mặt ta, tha cho Diệp chân nhân một lần!”
Chưởng ấn màu xanh đen như bài sơn đảo hải đánh vào đầu Lục Ngô. Lục Ngô không lui mà càng thêm nổi giận, gầm lên một tiếng chấn vỡ chưởng ấn.
Ngao !
“Súc sinh, đừng có không biết cân nhắc!”
Tinh Bàn xoay tròn nằm ngang giữa chân trời. Một cỗ lực lượng đặc thù xuất hiện, Lục Châu phát hiện phản ứng của Lục Ngô chậm đi một nhịp.
Không ổn.
Lục Châu lập tức tung người nhảy lên, tiện tay vung ra một tấm Thẻ Hàng Cách, trầm giọng nói:
“Lão phu muốn nhìn xem ai mới là kẻ không biết cân nhắc.”
Thẻ Hàng Cách lượn vòng bay ra hoá thành một đạo ánh sáng bắn trúng hắc ảnh.
Ầm!
Nguyên khí trên thân hắc ảnh nhanh chóng bị rút đi. Trong lòng hắn rung động mạnh, run rẩy hô lên: “Giáng cấp?! Không có khả năng!”
Chân nhân sợ nhất chính là giáng cấp, mà thứ bọn hắn muốn bảo hộ nhất chính là Mệnh Cách thứ mười tám.
Đối phương vừa ra tay đã giáng cấp hắn, trong mắt hắc ảnh ngập tràn sợ hãi. Hắn từ bỏ tấn công Lục Ngô, cấp tốc xoay người tóm lấy Diệp Chính, hoảng hốt lao vụt vào màn đêm.
Lục Ngô khôi phục lại, cả giận nói: “Dám trêu chọc bản hoàng?!”
“Đừng đuổi theo.” Lục Châu nói.
Trải qua một trận chiến, Lục Châu đã có thêm nhiều kiến thức về chân nhân. Diệp Chính có người giúp đỡ, còn là cấp bậc chân nhân, Lục Ngô mà đuổi theo rất có thể sẽ mất mạng như chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận