Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1660

Cho dù là nhà cái cược Lục Châu thua thì lúc này cũng đang nhìn chằm chằm hắn, âm thầm cổ vũ.
“Hai người xuống bên dưới tiếp ứng tiền bối.”
“Ừ, để ta.”
Hai tu hành giả trẻ tuổi cấp tốc bay xuống bên dưới Câu Thiên Tác Đạo. Chỉ cần Lục Châu rơi xuống, bọn hắn sẽ lập tức đón lấy.
Cùng lúc đó.
Trên “Kim Đình Sơn”, Lục Châu nhìn thấy mười tên đồ đệ đồng loạt bay tới.
Lục Châu giận dữ bộc phát cương khí phóng tới chân trời, thập đại đệ tử bị quét ngang văng ra thật xa, không thấy bóng dáng.
Sư luôn là sư!
Đồ vĩnh viễn là đồ!
Khi sư diệt tổ là hồng tuyến mãi mãi không thể vượt qua. Mà một kích này cũng phản phệ vào người Lục Châu.
Phốc.
Lục Châu cong người lại, lùi về sau ba bước, máu trào ra khỏi khoé miệng.
Trong tai Lục Châu lại vang lên giọng nói thần bí: “Lui về, nhanh lên!”
Lục Châu hít sâu một hơi, khẽ lắc đầu nhìn về phía Ma Thiên Các, miệng lẩm bẩm:
“Có lẽ ngươi nói đúng. Tấn thăng chân nhân không hề dễ dàng.”
“Cái gì mà thập toàn chi thân, cái gì mà chân nhân, đều chỉ là một cột mốc trên con đường tu hành mà thôi. Chỉ việc kiên trì đi qua, nếu thấy khó khăn thì dừng lại nghỉ ngơi một chút. Nếu ngã xuống thì lại bò dậy.”
Trên Trùng Thiên Phong, đám tu hành giả xung quanh đưa mắt nhìn nhau, khẽ cau mày.
“Hắn phát điên rồi sao? Đây không phải là hiện tượng tốt, e là sẽ ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này!”
“Bảo hắn trở về đi!”
Đứng trong đám người, sắc mặt Giải Tấn An cũng khó coi vô cùng, nhìn về phía Lục Châu đứng giữa thiên địa trông nhỏ bé như lục bình không rễ. Giữa cơn gió tuyết, hắn bé nhỏ như một hạt bụi, chỉ cần một trận cuồng phong đã đủ để xoá sổ hắn khỏi thế gian này.
“Lui về đi!” Giải Tấn An truyền âm nói.
Thanh âm kia truyền đến Câu Thiên Tác Đạo lại trở thành một tiếng kình lôi gầm thét.
Lục Châu không hề bị lay động, hờ hững nói: “Ngươi nói cho ta biết… chân nhân là gì?”
Trên Trùng Thiên Phong, đám tu hành giả không dám nói một lời.
Giải Tấn An không hiểu vì sao Lục Châu còn muốn cố gắng chống cự. Rõ ràng có thể chờ tới lần sau… Một khi đã chuẩn bị tâm lý và có kinh nghiệm thì qua cầu sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bị tâm ma phản phệ, không chỉ tấn thăng thất bại mà còn có thể mất hết tu vi, sau này không cách nào tiến thêm nửa bước.
Hai mắt Lục Châu đột nhiên trở nên thâm thuý có thần, hư ảnh loé lên, hắn tiến thêm một đoạn.
Đám người kinh hô.
“Hắn bị phản phệ mạnh như vậy, vì sao còn có thể điều động nguyên khí?”
Không ai biết đáp án.
Giải Tấn An không khuyên nhủ nữa mà an tĩnh quan sát, miệng thì thào: “Vẫn hệt như thế!”
Lục Châu đi tới trước Kim Đình Sơn. Bóng ảnh đầy trời đánh tới, nào Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, nào Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân…
Lục Châu than khẽ một tiếng: “Cổ nhân nói, không dạy con là lỗi của cha, dạy không nghiêm là thầy lười biếng. Có lẽ là thế.”
Hắn dừng lại mọi động tác, đình chỉ điều động nguyên khí. Nguyên khí trong kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải biến mất, vách tường khí hải cũng tiêu biến.
Lục Châu nhắm mắt lại. Tiếng gió càng lúc càng xa.
“Sư phụ…”
Tiếng hô hoán của đám đồ đệ cũng trở nên xa dần.
“Sư phụ trên cao xin nhận một lạy của đồ nhi.” Có hình ảnh Vu Chính Hải lúc mới bái sư.
“Được sư phụ tha thứ, ta thủ hộ cả đời.” Có lời hứa hẹn của Diệp Thiên Tâm khi mới trở về.
Cho đến khi mọi âm thanh đều biến mất.
Kỳ kinh bát mạch biến thành kinh mạch thông thường, đan điền khí hải trở thành huyết nhục.
Cái gì là chân nhân?
Lục Châu cảm giác toàn thân tiến vào một loại trạng thái rời rạc, như có vật gì đó đang bị rút ra khỏi cơ thể.
Hắn cảm giác được giữa thiên địa có một loại lực lượng mỏng như dây tóc xuyên suốt nhân loại, thực vật, phi cầm tẩu thú và đất trời…
Máu ngừng chảy. Trái tim ngừng đập. Nhiệt độ cơ thể biến mất.
Một tầng sương trắng phủ đầy người Lục Châu. Hắn cố gắng mở to mắt.
Lực lượng như sợi dây tóc kia lại phục tùng ý chí của hắn, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại.
Rắc!
Tầng băng vỡ vụn. Kỳ kinh bát mạch và đan điền khí hải cấp tốc lưu động trở lại, trở nên mênh mông khó lường hơn trước rất nhiều.
Nguyên khí tuôn ra như suối nguồn, xoá tan cái lạnh đã thấm vào máu.
Lục Châu mở bừng mắt. Đôi mắt thâm thuý nhìn thẳng về phía trước, mọi huyễn tượng và tâm ma đều không còn tồn tại.
Hắn đã trở về trên Câu Thiên Tác Đạo, đứng giữa hai ngọn Trùng Thiên Phong.
“Trời ạ, xong rồi!!”
“Tìm đường sống trong chỗ chết, đúng là đệ nhất nhân tự cổ chí kim! Đây chính là chân nhân sao?”
“Đừng làm ồn, lúc này là thời điểm then chốt…”
Đám người run rẩy quan sát, bọn hắn đang tận mắt chứng kiến một vị chân nhân đản sinh.
Chính lúc này, một thân ảnh mặc bạch bào từ trên trời giáng xuống. Người này cầm trường kích, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xuống Lục Châu đứng trên Câu Thiên Tác Đạo.
“Cân bằng giả!”
“Là cân bằng giả?!”
“Lui lại!”
Bạch bào tu hành giả thi triển đại thần thông xuất hiện trước mặt mọi người, đạm mạc mở miệng: “Rốt cuộc tìm được ngươi.”
Trường kích giơ ra đâm thẳng về phía Lục Châu.
Thân ảnh Giải Tấn An đột ngột xuất hiện chắn ở phía trước, ngăn cản trường kích. Ầm!
Giải Tấn An mỉm cười nói: “Làm gì mà gấp gáp như vậy.”
Bạch bào tu hành giả cau mày: “Ngươi là ai?”
“Ta là một người bình thường.”
“Cân bằng giả làm việc, ngươi tốt nhất đừng nên nhúng tay.”
“Thêm một chân nhân thôi mà. Trước đó tứ đại chân nhân xuất hiện sao các ngươi không ra tay mà bây giờ lại động thủ?” Giải Tấn An nghi hoặc hỏi.
Bạch bào tu hành giả hừ một tiếng, truyền âm nói: “Hắn từng đến gần Doanh Câu… ta có đầy đủ lý do hắn là Ma Thần giáng thế.”
Giải Tấn An dở khóc dở cười: “Ngươi thật là thú vị, suốt ngày treo hai chữ Ma Thần trên miệng, trăm ngàn năm qua các ngươi từng thấy Ma Thần sao? Cút đi.”
Bạch bào tu hành giả bị đánh bay ngược ra sau, khoé môi có vết máu. Hắn nhìn chằm chằm vào Giải Tấn An: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Cân bằng giả các ngươi không phải có bản lĩnh nhìn rõ gương mặt thật của ta sao? Cho ngươi một cơ hội đoán đó.” Giải Tấn An nhún vai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận