Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1407

Một số tu hành giả phổ thông ngã lăn ra đất, thất khiếu chảy máu. Đây không phải do bị sét đánh mà là vì ba mươi ngàn đạo văn hấp dẫn thiên địa chi lực, ẩn chứa lực lượng vô cùng hùng hậu.
Lộp bộp!
Mấy đạo thiểm điện đánh xuống. Tinh Bàn ngăn trở một phần, một phần còn lại lấy góc độ quỷ dị đánh vào Bạch Tháp, đánh trúng Lam Hi Hoà.
Phốc.
Lam Hi Hoà phun ra tiên huyết.
Bạch Tháp xuất hiện vết rạn, đạo văn càng lúc càng khó chống cự.
Công Tôn Viễn Huyền nói: “Lam Hi Hoà hẳn là không sống nổi, nàng ta đã bị trọng thương. Chúng ta có đi hay không cũng không quan trọng, trời giúp chúng ta rồi!”
“Quốc sư đại nhân anh minh.”
...
“Sư phụ, có giúp nàng ta không?” Tư Vô Nhai nhẹ giọng hỏi.
Lục Châu nhìn thiểm điện trên bầu trời không chớp mắt. “Giúp không được.”
Tiểu Diên Nhi kinh ngạc nói: “Vì sao?”
“Vô cùng nguy hiểm. Những lực lượng này đã vượt qua cực hạn của nhân loại. Lam Hi Hoà dựa vào Tinh Bàn và ba mươi ngàn đạo văn để phòng ngự mới miễn cưỡng chèo chống đến hiện tại.”
Ninh Vạn Khoảnh nghe vậy cũng thở dài một tiếng.
Tư Vô Nhai gật đầu nói: “Đúng thật là như thế.”
Oanh!
Lại thêm một đoạn Bạch Tháp bị thiểm điện đánh phá. Bạch tháp tu hành giả nhao nhao né tránh, đánh bay đám đá vụn.
“Đó là cái gì?” Đám người kinh ngạc nói.
Một đạo tử lôi lấp loé lam quang như một con trường long từ trên trời giáng xuống.
Đám Bạch Tháp tu hành giả sợ hãi nhắm mắt lại. Ngay cả Tiểu Diên Nhi cũng không nhịn được mà đưa tay lên che mặt.
Công Tôn Viễn Huyền đứng phía xa thở dồn dập, trong mắt tràn ngập dị sắc. Lam Hi Hoà thiên hạ vô địch… rốt cuộc cũng xuống đài!
Đại Minh vương đình rốt cuộc chờ được ngày này. Đế chế thống trị của Bạch Tháp từ nay hoàn toàn kết thúc.
Oanh !.
Trường long lôi điện đâm sầm vào bạch sắc Tinh Bàn. Tinh Bàn xoẹt một tiếng, bốc lên một ngọn lửa màu u lam.
Sóng xung kích cường đại trong nháy mắt đánh Lam Hi Hoà rơi xuống mấy chục mét. Nhật Nguyệt Tinh Luân bay trở về, bộc phát cương khí đầy trời.
Nàng rơi xuống đâu, Bạch Tháp sụp đổ đến đó.
Mắt thấy Bạch Tháp đang không ngừng bị đánh sập, đám người lại chẳng thể làm gì, mà Lam Hi Hoà vẫn tiếp tục rơi xuống.
Ninh Vạn Khoảnh tuy mù loà nhưng cảm giác lại nhạy bén không ít, bèn nói: “Lam tháp chủ không thể rơi xuống tầng thứ tám mươi. Vượt qua đạo trường thì sẽ không còn cách nào xoay chuyển thế cục.”
Lam Hi Hoà theo bản năng quay đầu nhìn xuống mặt đất bao la. Lan can này là nơi nàng thường xuyên đứng để ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này. Nàng đột nhiên cảm giác được lực lượng của mình nhỏ bé vô cùng. Ba mươi ngàn đạo văn thì sao? Có cho nàng ba trăm ngàn đạo văn cũng không cách nào chống lại ý trời.
Lam Hi Hoà thở dài một tiếng, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
...
Lục Châu tính toán điểm công đức một chút rồi lắc đầu thở dài.
Chuẩn bị sẵn một tấm Miễn Dịch Sát Thương, hai chân Lục Châu đạp không bay lên, toàn thân như mũi tên bắn thẳng về phía Lam Hi Hoà.
Ninh Vạn Khoảnh cảm nhận được ba động đặc thù vội lên tiếng: “Lục các chủ?”
Công Tôn Viễn Huyền và đám cao thủ Đại Minh đang chờ đợi cảnh tượng Lam Hi Hoà vẫn lạc, nhưng một thân ảnh đột ngột xuất hiện khiến bọn hắn chú ý.
“Đó là… Lục các chủ?” Công Tôn Viễn Huyền nín thở nói.
Tên thuộc hạ bên cạnh liền hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Tiếp tục quan sát, ta có một loại dự cảm, ông trời đang che chở cho Đại Minh!”
Tên thuộc hạ lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Quốc sư anh minh.”
Nếu ngay cả Các chủ Ma Thiên Các cũng vẫn lạc thì toàn bộ thất giới hắc bạch kim hồng tử hoàng lục đều không có lực lượng nào đủ sức chống lại Đại Minh.
Khi Lam Hi Hoà ngỡ rằng mình đã thất bại, bỗng một đạo kim chưởng từ sau bay tới.
Khi Lục Châu bay vượt mặt Lam Hi Hoà, hắn nhẹ giọng nói: “Vô tri, vô vị.”
Lam Hi Hoà cả kinh quay đầu nhìn sang, Lục Châu nâng tay đánh ra một chưởng hướng về phía trước.
Oanh!
Kim chưởng bị đánh tan.
Lại một chưởng, vẫn bị đánh tan.
Lục Châu liên tục tung ra mấy chưởng đều không có tác dụng.
“Vô dụng thôi, đã không cần nữa…” Lam Hi Hoà nói đến đây bỗng nở nụ cười, “Ngươi cũng không có cách nào nghịch thiên cải mệnh.”
Lục Châu không để ý đến sự khác thường của nàng mà tiếp tục bay về phía chân trời, bàn tay hướng lên không trung.
“Thái Huyền!”
Thái Huyền chưởng lực bộc phát, chưởng ấn màu xanh thẳm bay ra va chạm với tử lôi.
Oành!
Tầng mây đen dày nặng lập tức chia làm hai nửa.
“Đây…” Công Tôn Viễn Huyền kinh ngạc đến ngây người. Đây là lực lượng gì?
Cái này có thể chứng minh một chưởng vừa rồi mạnh hơn ba mươi ngàn đạo văn… thậm chí còn cường đại hơn cả tia tử lôi đáng sợ kia. Sao có thể?!
Công Tôn Viễn Huyền không tin con người có thể áp đảo trời xanh, càng không tin con người lại nắm giữ được loại lực lượng như thế.
Quả nhiên !.
Mây đen vừa tán đi được mấy giây lại tụ lại ngay lập tức. Ánh sáng ngắn ngủi vừa xuất hiện lại biến mất tăm mất tích.
Lục Châu nhướng mày nói: “Trêu đùa lão phu?”
Một chưởng vừa rồi đã dùng tuyệt đại bộ phận Thái Huyền chi lực trong cơ thể. Vốn cho rằng có thể kết thúc màn này, không ngờ mây đen lại như thuỷ triều cuồn cuộn lấp tới.
Điều tiếp theo Lục Châu có thể làm là dựa vào thẻ Miễn Dịch Sát Thương để… chạy trốn.
Lục Châu hạ thấp độ cao, dừng lại phía trên Lam Hi Hoà cách nàng mấy thước. Lúc này hắn đã mặc kệ cái gì gọi là phong độ.
Lam Hi Hoà nói: “Không ngờ chưởng ấn của Lục các chủ lại có thể khai thiên tích địa…”
Lục Châu quay đầu nhìn nàng không nói. Hắn kỳ thực muốn nói là, mau trốn đi.
Nhưng trên bầu trời, lôi điện đã dần dần tích tụ, từng tia thiểm điện ẩn chứa lực lượng như bài sơn đảo hải đánh xuống!
ẦM ẦM ẦM!
Hư ảnh Lục Châu loé lên ngăn phía trên Lam Hi Hoà, ngửa mặt nhìn lên trời. Tốc độ thiểm điện quá nhanh.
Công Tôn Viễn Huyền nắm chặt nắm đấm tự nhủ: “Quá tốt rồi!”
Kết quả mà hắn chờ đợi đang xuất hiện!
Lúc này, Lục Châu cấp tốc bóp nát một tấm Miễn Dịch Sát Thương.
Ông !
Toà Phật Tổ kim thân sừng sững giữa trời, bao bọc lấy Lục Châu. Kim quang lóng lánh rọi sáng bầu trời như một tượng phật đồng, thiểm điện không ngừng đánh xuống tẩy rửa kim thân.
Tia lửa điện văng ra khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận