Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1684

Lục Châu chắp tay sau lưng, lăng không đứng trên không trung nhìn xuống hải hoàng.
Nó thò đầu ra khỏi mặt biển, trong mắt chảy ra máu tươi, cặp mắt không ngừng chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm vào nhân loại nhỏ bé trước mặt.
Lục Châu lạnh nhạt hỏi: “Vì sao lại tập kích lãnh địa của nhân loại?”
Hải hoàng há miệng muốn nói, nhưng chỉ khục ra được một búng máu, nửa cái miệng của nó vẫn chìm trong biển.
Ùng ục ùng ục…
Toàn thân nó đen nhánh, vây sắc bén như đao. Nhìn nó thoi thóp, Khổng Văn thở dài nói: “Thì ra là Thôn Thiên Kình.”
“Thôn Thiên Kình?”
“Kình là một trong những loại hải thú phức tạp nhất trong biển. Hình thể nó cực lớn, mà Thôn Thiên Kình lại càng khổng lồ, chỉ thua Côn trong truyền thuyết.” Khổng Văn nói.
“Côn?”
“Sách sử ghi chép, phía cực bắc có cá, thân dài mấy ngàn dặm, tên là Côn. Thể trạng của thú hoàng giỏi lắm cũng chỉ dài ngàn trượng, không thể so sánh.”
“Côn lớn như vậy sao?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi.
“Có lời đồn, Côn là cân bằng giả. Nếu Côn thủ hộ hải vực, vậy có phải nó phục tùng chỉ thị của Thái Hư? Thái Hư không thể nào ở trong biển được nha?”
“Vì sao không thể ở dưới biển?” Tiểu Diên Nhi lại hỏi.
“Nhân loại tuy có thể xuống biển, nhưng không cách nào sinh tồn lâu dài dưới đó. Có Thuỷ tộc trí tuệ cao học tập ngôn ngữ nhân loại, lại có hình thể tương tự chúng ta nên được gọi là giao nhân. Nhưng mà… hải thú vĩnh viễn là hải thú, không phải con người.”
“Ta đồng ý với cách nói của Khổng huynh đệ.” Tần Nại Hà hừ lạnh nói, “Thời kỳ thượng cổ, khi Thái Hư còn chưa biến mất, nhân loại trong Thái Hư thường hay đi tìm điểm chung với các dị tộc khác. Đám dị tộc có ngoại hình giống nhân loại nhưng lại mạnh hơn nhân loại kia thường xuyên ỷ mạnh hiếp yếu, thậm chí còn có ý đồ tiêu diệt nhân loại.”
Đám người nghe vậy, lập tức nghĩ tới tộc Quán Hung trong bí ẩn chi địa.
“Nói hơi xa rồi, mọi người tiếp tục quan chiến đi.”
Đám người thu hồi suy nghĩ, nhìn xuống phía dưới.
Ùng ục ùng ục…
Thôn Thiên Kình lại hộc ra mấy ngụm máu, sau đó thân thể lộn một vòng, ngửa bụng lên trời.
Thôn Thiên Kình vẫn lạc.
[Ting ! đánh giết Thôn Thiên Kình, thu hoạch được 20.000 điểm công đức.].
Khí tức tử vong tràn ngập phạm vi ngàn dặm, đám hải thú xa xa sợ hãi chạy tứ tán, cấp tốc thối lui. Vô Tận Hải lại khôi phục bình tĩnh.
Lục Châu mở miệng nói: “Thu thập đi.”
Các chủ đã biểu diễn xong, các thành viên Ma Thiên Các lại bắt đầu quá trình thu thập.
Quen tay hay việc, bọn hắn phân công rất rõ ràng. Một nhóm thu thập các thi thể trôi nổi trên mặt biển, đào Mệnh Cách Chi Tâm ra. Một nhóm đánh giết đám hải thú còn sót lại, một nhóm lại canh chừng động tĩnh bốn phương.
“Thôn Thiên Kình không dễ xử lý nha.” Khổng Văn cầm đại đao, không biết nên hạ thủ thế nào.
“Ngươi dù gì cũng là sáu Mệnh Cách, đến thi thể cũng không đối phó được à?” Nhan Chân Lạc cười nói.
“Thế thì không đến mức… hắc hắc.” Khổng Văn huơ đao. Việc này chỉ có thể để hắn làm, hắn hiểu rõ về Mệnh Cách Chi Tâm nhiều hơn bất cứ ai trên Ma Thiên Các.
Khổng Văn không ngừng giải phẫu, rốt cuộc cũng mổ xẻ được phần ngực của Thôn Thiên Kình, lôi ra mấy viên Mệnh Cách Chi Tâm.
Khổng Văn rửa sạch Mệnh Cách Chi Tâm trong nước biển rồi bay tới trước mặt Lục Châu nói:
“Các chủ, có đến bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm, thể tích khá lớn.”
Thôn Thiên Kình khổng lồ như vậy, Mệnh Cách Chi Tâm đương nhiên không nhỏ như các hung thú khác. Lục Châu khẽ gật đầu.
Khoảng một canh giờ sau, đám người Ma Thiên Các đã thu thập xong xuôi.
Lục Ly kiểm kê thu hoạch rồi báo cáo:
“Các chủ, lần này có 6 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, 4 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú hoàng, loại cao đẳng có 10 viên, trung đẳng có 42 viên, sơ đẳng 155 viên. Đám hải thú còn lại không có Mệnh Cách Chi Tâm, chỉ có khoảng 800 viên trái tim sinh mệnh.”
Nghe được mấy con số này, đám người không khỏi đầu váng mắt hoa. Ngay cả Tần Nại Hà cũng chưa từng nhìn thấy số lượng Mệnh Cách Chi Tâm nhiều đến vậy.
Khổng Văn cười ha hả nói: “Phát tài, phát tài rồi!”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Cất kỹ.”
“Vâng.”
Đi theo đại chân nhân, bọn hắn đều ăn no mặc ấm, thật là dễ chịu.
...
Thu thập xong chiến lợi phẩm, đám người bay về phía Bồng Lai đảo.
Hoàng phu nhân và các đệ tử Bồng Lai Môn không cách nào vui vẻ nổi. Bọn hắn chết quá nhiều người, cho dù giết sạch đám hải thú cũng không làm các đệ tử đã chết sống lại được.
Khi đám hải thú tán đi, Thôn Thiên Kình tử vong, mực nước biển cũng từ từ hạ xuống, các hòn đảo lại hiện ra.
Hoàng phu nhân và các đệ tử buồn rầu thở dài một tiếng.
Lục Châu nói: “Lưu lại núi xanh, không lo không có củi đốt. Cần gì phải than thở?”
Hoàng phu nhân đáp: “Bồng Lai đảo không thể so với Ma Thiên Các, trước kia từng là một phương thế lực của Đại Viêm, nhưng nay vật đổi sao dời, cảnh còn người mất. Bồng Lai đảo e là không thể tái tạo lại huy hoàng trước kia.”
“Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng.” Lục Châu thản nhiên nói.
Hoàng phu nhân gật đầu. “Bất kể nói thế nào, hôm nay thật sự rất đa tạ Cơ các chủ đã ra tay tương trợ.”
Đám đệ tử Bồng Lai Môn đồng thời khom người hành lễ với Lục Châu.
Thấy thời gian đã đến, Vu Chính Hải lên tiếng nhắc nhở: “Sư phụ, chúng ta cũng nên xuất phát.”
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Khổng Văn, các ngươi ở lại đây trợ giúp Bồng Lai đảo.”
“Vâng.”
Bọn hắn không phải người thích tranh dũng, được ở lại thì càng thêm vui sướng. Đi thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm vẫn thú vị hơn.
“Những người khác đi cùng lão phu đến Trọng Minh Sơn.”
“Vâng.”
Trên Trọng Minh Sơn.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, mặt trời từ từ xuống núi.
Bốn người Tư Vô Nhai, Hoàng Thời Tiết, Lý Cẩm Y, Giang Ái Kiếm đang bay trên tầng trời thấp.
Giang Ái Kiếm nói: “Nhìn từ xa thấy rất nhỏ, mà lại gần mới biết nó lớn thế này. Phi hành nửa ngày cũng không tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.”
Không liễn để lại bên bờ biển, bốn người tự phi hành vào hòn đảo. Trời đã sập tối, bọn hắn chỉ mong tìm được một chỗ để dừng chân, không ngờ Trọng Minh Sơn lại lớn hơn trong tưởng tượng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận