Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1195

Âm thanh quanh quẩn trên không trung.
Trần Vũ Vương cầm Hư Không Kích nhìn lên bầu trời.
Diệp Lưu Vân cắn răng lui lại.
La Hoan nói: “Ngươi tốt nhất nên dừng lại!”
Trần Vũ Vương bay tới, Hư Không Kích đánh về phía La Hoan. “Giao Mệnh Cách Chi Tâm ra đây!”
“Cút!”
Các thành viên Hắc Tháp thấy thế không nói hai lời, lập tức gào lên: “Giết!”
Hắc Tháp, Bạch Tháp, Hắc Diệu liên minh và Đại Viên vương đình lập tức lao vào hỗn chiến.
Toàn thân Ninh Vạn Khoảnh nở rộ bạch quang tựa như một vầng thái dương, hư không bốn phía rung động, nguyên khí hội tụ vào người hắn.
Thấy cảnh này, Tiêu Vân Hoà nói: “Lục huynh, tình hình có vẻ không ổn.”
Lục Châu chắp tay sau lưng nhìn về phía cuộc chiến. “Chú ý phòng thủ.”
“Mọi người nhắm mắt lại đi.” Tiêu Vân Hoà nhắc nhở.
Ngay sau đó, toàn bộ thiên không bị một luồng quang mang trắng xoá đến cực hạn bao trùm.
Rất nhiều người đang chiến đấu bị chói loà cả mắt, không thể nhìn thấy gì nữa.
Ầm!
Từng vị Thiên Giới Bà Sa vẫn lạc rơi xuống.
Tiêu Vân Hoà và đám người Bạch Ốc Hàn Môn không thể không nhắm mắt lại tránh đi luồng bạch quang.
Chỉ có Lục Châu là không nhắm mắt. Hắn sử dụng Thái Huyền chi lực bao trùm đôi mắt, nhìn về phía Ninh Vạn Khoảnh.
Bạch quang bao trùm, động tác của tất cả mọi người đều trở nên chậm lại, kể cả La Hoan và Trần Vũ Vương.
“Chiêu thức này…” Lục Châu nhíu mày, Ninh Vạn Khoảnh đúng là không đơn giản.
Thân ảnh Ninh Vạn Khoảnh loé lên, lướt qua đám người Hắc Tháp đánh thẳng về phía La Hoan.
Hai mắt Ninh Vạn Khoảnh toả ra bạch quang nóng rực, tựa như có thể nhìn thấy mọi thứ.
La Hoan cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, theo bản năng phát tiết lực lượng.
Nhưng đã muộn. Trong chớp mắt La Hoan bị đánh giết một Mệnh Cách, toàn thân bay ngược ra ngoài.
Viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu rơi vào tay Ninh Vạn Khoảnh. Mệnh Cách Chi Tâm toả ra u quang nhàn nhạt, như ẩn như hiện…
Lục Châu nhíu mày, cảm thấy kỳ quái, bèn mặc niệm khứu giác thần thông. Mùi vị trên viên Mệnh Cách Chi Tâm mang lại cảm giác quen thuộc nhưng Lục Châu lại chưa nghĩ ra đó là gì.
Ninh Vạn Khoảnh không lưu lại, thân ảnh như thiểm điện lướt qua người Trần Vũ Vương, cương ấn chém ngang… Tốc độ của hắn nhanh hơn Trần Vũ Vương gấp mấy lần.
Dù Trần Vũ Vương cảm nhận được nguy hiểm cũng chỉ có thể bị động phòng thủ.
Ầm!
Trần Vũ Vương bị chấn bay, phun ra mấy ngụm máu nhưng Mệnh Cách không bị hao tổn gì.
Chiến trường trong khoảnh khắc khôi phục như trước, thế giới bạch quang biến mất.
Ninh Vạn Khoảnh lấy được Mệnh Cách Chi Tâm, bật cười một tiếng: “La Hoan, Trần Vũ Vương, các ngươi không phải là đối thủ của ta, từ bỏ đi!”
Trần Vũ Vương lau đi máu tươi trên khoé miệng, gằn giọng nói: “Vừa mới bắt đầu thôi…”
Hắn nhìn về phía La Hoan đối diện: “La Hoan, hay là hai chúng ta hợp tác?”
La Hoan hiện tại chỉ còn bảy Mệnh Cách, tư cách tranh đoạt xem như đã mất. Nhưng trong lòng có hận ý, hắn lập tức gật đầu: “Được.”
Ninh Vạn Khoảnh cười nói: “Đừng quên còn có Diệp Lưu Vân và Lục lão tiên sinh. Các ngươi tiếp tục đánh không sợ bị người khác làm ngư ông đắc lợi?”
Đám người bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Châu ở đằng xa.
Không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Ninh Vạn Khoảnh tiếp tục nói: “Hiện tại Mệnh Cách Chi Tâm nằm trong tay ta… Nếu các ngươi không sợ thì cứ đuổi theo.”
Nói xong, thân ảnh Ninh Vạn Khoảnh nhoáng lên, liên tục thi triển mấy lần đại thần thông thuật, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
“Truy!”
Trần Vũ Vương và La Hoan cấp tốc đuổi theo.
Tiêu Vân Hoà cau mày nói: “Trốn rồi? Lục huynh, mau đuổi theo hắn!”
Lục Châu lắc đầu. “Không cần thiết.”
Thẩm Tất thở dài: “Bọn hắn không dám đối địch với Các chủ, lấy được Mệnh Cách Chi Tâm xong đương nhiên sẽ chạy trốn. Diệp Lưu Vân thua thiệt dưới tay Trần Vũ Vương, nhưng thủ đoạn của Ninh Vạn Khoảnh mới là cao hơn một bậc! Không hổ là đệ nhất thẩm phán của Bạch Tháp.”
Vu Chính Hải không hiểu hỏi: “Sư phụ, vì sao không truy?”
“Đó không phải là Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu.” Lục Châu đáp.
“Không phải? Ta đã tận mắt nhìn thấy Anh Chiêu phun nó ra mà?” Trần Hữu giật mình nói.
Tiêu Vân Hoà bỗng xùy cười: “Cũng may có Lục huynh nhắc nhở, chúng ta đều bị Anh Chiêu lừa rồi!”
“Nó lừa mọi người bằng cách nào?”
Lục Châu chậm rãi giải thích: “Trước đó Anh Chiêu đã nuốt một viên Mệnh Cách Chi Tâm của hung thú khác, sau đó dùng khí tức của mình tẩm bổ rồi rót vào một ít năng lượng. Vì thế mọi người mới khó phân thật giả.”
Mọi người nghe mà kinh ngạc không thôi. Chưa từng có ai thấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu, thế nên bị lừa cũng chẳng có gì lạ.
Bốn phương thế lực càng đánh càng xa, rốt cuộc không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lục Châu bỗng dưng bay về phía trước.
“Lục huynh?”
“Đừng tới đây.” Lục Châu nói.
Trong dãy núi khôi phục yên tĩnh.
Lục Châu khẽ nhắm mắt lại, mặc niệm khứu giác thần thông.
Mùi máu tươi, mùi nguyên khí ba động và đủ loại hương vị trộn lẫn trong gió. Lục Châu sàng lọc, bài trừ rồi bay về phía nơi Ninh Vạn Khoảnh lấy được Mệnh Cách Chi Tâm.
Trong không gian ngập tràn khí tức do viên Mệnh Cách Chi Tâm lưu lại, trong đó có mùi vị của sinh cơ kéo dài không đứt.
“Chính là mùi này…”
Mệnh Cách Chi Tâm là giả, nhưng khí tức bên ngoài là thật. Lục Châu bắt đầu truy tung theo mùi vị khí tức.
Đám người ngơ ngác nhìn Lục Châu, chẳng hiểu ra sao.
“Lục tiền bối đang làm gì thế?”
“Đừng quấy rầy.” Vu Chính Hải nói, “Gia sư làm việc gì cũng có nguyên nhân.”
Mọi người không nói gì nữa, tiếp tục giữ yên lặng.
Rừng cây tươi rốt, dãy núi trập trùng, mây mù vấn vít… Lục Châu lần theo mùi hương đặc thù, cuối cùng nhìn về phía chân núi hướng chính nam.
Thiên nhãn thần thông, lam đồng nở rộ.
Mọi thứ trước mắt biến thành trong suốt, Lục Châu nhìn thấy dưới chân núi có một cái hồ lớn. Dưới đáy hồ, một con hung thú đầu ngựa thân hổ đang nằm im không nhúc nhích.
Tìm được rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận