Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 234: Nghĩ đến thủ ấn lập loè kim quang vừa rồi

Đại Vô Úy Ấn dừng lại giữa không trung, sau đó nở rộ như pháo hoa, quang mang tản ra phiêu phù khắp nơi… rồi dần dần tiêu thất.
Âm thanh nguyên khí hỗn loạn, âm thanh của bong bóng khắp mặt hồ, tiếng va chạm giữa các tạp vật trong vòi rồng…
Đều hoàn toàn biến mất sau khi Đại Vô Úy Ấn tiêu tán.
Đám tạp vật trên không trung đều rơi xuống đất.
Nguyên khí tản ra tứ phía.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Mặt hồ Sấu Tây lại khôi phục sự yên tĩnh.
Dáng người Lãnh La lúc này đã cứng ngắc, mắt vẫn nhìn về phương hướng Đại Vô Uý Ấn biến mất, toàn thân cứng như đá không thể nhúc nhích.
Hắn muốn tìm bóng dáng của Mạc Khí nhưng chẳng còn thấy gì nữa.
Phan Ly Thiên tay cầm hồ lô rượu, hai mắt vô thần… chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Tịnh Minh Đạo tuy có rất nhiều cao thủ, nào là Du Hồng Y, nào là Tịnh Minh Thất Tử, thậm chí bao gồm cả bản thân hắn Phan Ly Thiên… nhưng hoàn toàn không có một ai đủ khả năng dùng một chưởng đánh tan xác Môn chủ Mạc Khí.
Tuy Mạc Khí đang bị trọng thương nhưng hắn vẫn là cao thủ thất diệp.
Huống hồ khi Mạc Khí khởi động trận pháp vu thuật, hắn đã tiến vào trạng thái điên cuồng…
“Cố làm ra vẻ, còn không phải vẫn bị sư phụ ta chụp một phát tan thành tro bụi hay sao?” Tiểu Diên Nhi đã hoàn toàn miễn dịch với cảnh tượng này, nàng chẳng thấy lạ chỗ nào.
Lãnh La: “...”
Phan Ly Thiên: “...”
Giọng nói của Tiểu Diên Nhi đã kéo hai người quay lại với thực tại.
Lục Châu hời hợt vuốt râu. “Lục soát.”
Phan Ly Thiên lộ ra thần sắc lo lắng, nhưng hắn lúc này chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng lo lắng trên phi liễn.
Tiểu Diên Nhi tuân lệnh, nhảy ra khỏi phi liễn.
Thân pháp loé lên, nàng xuất hiện trên viện lạc của Mạc Khí.
Phạm Thiên Lăng đỏ rực bay múa giữa trời, có cảm giác như sói lạc bầy cừu, gà bay trứng vỡ.
Lục Châu lắc đầu, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Mong nàng biến thành tiểu thư khuê các đoan trang nhã nhặn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, sợ là đến heo nái cũng phải leo cây.
Chốc lát sau, Tiểu Diên Nhi ngự không lơ lửng trên nóc viện. “Sư phụ, bên trong không còn ai!”
Phan Ly Thiên nói: “Thêm một thời gian nữa nha đầu này tất làm nên chuyện lớn.”
“Ngươi đang khen ta?” Tiểu Diên Nhi hỏi lại.
“Có thể vào được mắt lão hủ thì không có mấy người đâu. Ngươi thật sự rất được, thiên phú không tệ… Không tới năm năm sẽ vào được Nguyên Thần… cảnh… Hả? Pháp thân Bách Kiếp Động Minh?”
Phan Ly Thiên vừa nói được một nửa đã thấy Tiểu Diên Nhi gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Tuy rằng chưa khai diệp nhưng pháp thân của nàng lung linh tinh xảo, độ cao tương đương với thân người nàng, kim quang toàn thân lập loè đến chói mắt.
Lãnh La liếc nhìn Phan Ly Thiên, châm chọc nói: “Ngươi rời khỏi tu hành giới quá lâu rồi, e là không biết đến thanh danh của nha đầu này… Từ Diên Nhi, mười tuổi gia nhập Kim Đình Sơn, mười ngày sau vào Thông Huyền cảnh, ba tháng sau vào Ngưng Thức cảnh, hai năm sau Phạn Hải cảnh mở đủ bát mạch, ba năm sau đó vào Thần Đình cảnh, rồi trong vòng một năm tiếp theo lại vào Nguyên Thần cảnh. Khắp thiên hạ này e là chẳng thể tìm ra được người nào có thiên phú như nha đầu này.”
Phan Ly Thiên sửng sốt.
Đôi mắt đục ngầu của hắn trợn to, nhìn tiểu nha đầu trước mắt với vẻ khó tin.
“Thật là kỳ tích! Không thể tin nổi… Nhân loại sao có thể có thiên phú bậc này?”
Tiểu Diên Nhi được khen đến mức trong lòng muốn nở hoa, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo.
Lục Châu nghe được lời Phan Ly Thiên nói, chợt nhớ tới thân phận của Diệp Thiên Tâm thì khẽ lắc đầu. Tiểu Diên Nhi là Nhân tộc chính thống điển hình của Đại Viêm nhưng lại có thiên phú bậc này, đúng là có hơi yêu nghiệt.
“Hai vị trưởng lão khen ngợi con, con phải ghi nhớ ở trong lòng, không được kiêu ngạo.” Lục Châu nghiêm túc răn dạy.
Tiểu Diên Nhi lập tức thu hồi vẻ mặt đắc ý. “Vâng.”
Hai vị trưởng lão?
Trong lòng Phan Ly Thiên và Lãnh La đều âm thầm giật mình.
Bọn họ thành trưởng lão từ bao giờ thế?
Có điều, ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
Cho dù trong lòng có không muốn thì cũng phải nghĩ đến thủ ấn lập loè kim quang vừa rồi.
“Sư phụ, trong nước có động tĩnh…” Đoan Mộc Sinh chỉ tay vào một khu vực đang toả ra bong bóng trên mặt hồ.
“Không giống như là có trận pháp. Nơi này có người?” Phan Ly Thiên khẽ nhíu mày.
Ùng ục ùng ục !
Bong bóng xuất hiện càng lúc càng nhiều, càng ngày càng nhanh.
Roạt!
Một thân ảnh xông ra khỏi mặt nước lao về phía bờ hồ.
Hắn xoay người nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
“Phan Trọng?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hô.
Phan Trọng đang không ngừng phun nước hồ ra, trong nước có pha lẫn một ít máu.
Sắc mặt hắn trắng bệch, khí tức trên người ba động kịch liệt.
Lãnh La nhìn hắn rồi cất tiếng đánh giá: “Có thể trốn dưới đáy hồ đến tận bây giờ, khá thú vị đấy.”
Hắn không có vẻ gì là lo lắng cho tình hình của Phan Trọng, dù rằng Phan Trọng cũng là người của Ma Thiên Các.
Sự lạnh lùng của Lãnh La khiến Phan Ly Thiên có hơi không vui.
Phan Ly Thiên ức chế lại cảm xúc đang dao động rồi nói: “Người đã tìm được… vậy chúng ta mang hắn trở về.”
Lãnh La nói: “Không tác dụng gì. Tà thuật của Tịnh Minh Đạo như thế nào ngươi còn rõ ràng hơn ta. Nhất định phải chữa thương ngay lập tức.”
Hắn nhìn ra thương thế của Phan Trọng nếu không chữa ngay thì e là không sống được lâu nữa.
Mí mắt Phan Ly Thiên giật giật, tuy lời nói của Lãnh La khó nghe nhưng câu nào cũng là thật. Phan Trọng bị thương không nhẹ, lại trốn ở đáy hồ lâu như vậy…
“Đồ nhi đi xem một chút.” Chiêu Nguyệt khom người nói.
“Đi đi.”
Chiêu Nguyệt rời khỏi Xuyên Vân phi liễn, chậm rãi bay về phía bờ hồ.
Nàng hạ xuống bên cạnh Phan Trọng rồi vỗ một chưởng, hiệu quả của Minh Ngọc Công xuất hiện, toàn bộ nước đọng trên người Phan Trọng đều bốc hơi sạch sẽ.
Nhưng Phan Trọng đã lâm vào trạng thái ý thức mơ hồ.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, Chiêu Nguyệt đứng dậy nói: “Sư phụ, hắn bị trúng một chưởng, thương thế không nhẹ.”
Lãnh La nói: “Chẳng qua chỉ là một Thần Đình cảnh lại không biết tự lượng sức, dám truy kích Mạc Khí?”
Phan Ly Thiên đáp lại: “Tuổi trẻ thì đều thế cả, can đảm hơn người, đáng được khen ngợi.”
Lãnh La nói: “Thực lực không đủ thì can đảm có tác dụng gì? Có khác gì là đi chịu chết?”
Phan Ly Thiên đáp: “Chuyện này nói nhỏ thì là sinh tử của một người, nói lớn ra thì là an nguy của quốc gia. Nếu người nào cũng chỉ làm rùa đen rụt đầu thì làm sao có nổi thái bình thịnh thế? Dù biết phải chết cũng không thể thẹn với lương tâm.”
Lãnh La lại nói: “Cho nên đây chính là lý do ngươi ẩn thế đi làm ăn mày?”
Phan Ly Thiên: “Ngươi…”
Các đồ đệ nhìn hai vị đại lão đấu võ mồm, nhất thời không biết làm sao khuyên can.
Sư phụ không nói gì, bọn hắn cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Thấy mùi thuốc súng càng lúc càng nồng, Lục Châu thản nhiên nói: “Được rồi.”
Hai người lúc này mới im lặng.
Bọn hắn tuy thường xuyên đấu võ mồm, nhưng đều là những lão quái vật sống đến từng tuổi này, dù có tức giận cỡ nào cũng sẽ không xảy ra việc nội đấu.
Ở bất kỳ môn phái nào chuyện này cũng là tối kỵ.
Huống chi đây lại là Ma Thiên Các?
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ…
Phan Trọng ho khan kịch liệt.
Thương thế của hắn lại trở nặng.
Phan Ly Thiên xoay người lại đối mặt với Lục Châu, khom người nói:
“Lão hủ không cần Hắc Mộc Liên nữa.”
“Hửm?”
“Xin hãy cho hắn đi.” Phan Ly Thiên chỉ tay về Phan Trọng nằm bên bờ hồ.
“Ngươi bỏ được?”
“Có gì mà không bỏ được đâu. Lão hủ sớm đã chán sống, không còn trông mong gì nữa. Lão hủ biết yêu cầu này là quá phận, dù sao thì lão hủ cũng chưa cống hiến được gì cho Ma Thiên Các. Nhưng mà Phan Trọng còn trẻ, tin rằng hắn sẽ biết sau này nên làm thế nào.” Phan Ly Thiên nói.
Lục Châu khẽ gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phi liễn rồi từ từ hạ xuống bên cạnh Phan Trọng.
Lãnh La cũng nhảy xuống theo.
Chỉ còn lại Phan Ly Thiên đứng trên phi liễn giương mắt nhìn.
Đoan Mộc Sinh cười nói: “Để ta tiễn ngươi một đoạn đường.”
Nói rồi vung tay đánh một chưởng về phía Phan Ly Thiên.
Cương khí bao quanh người Phan Ly Thiên rồi thuận thế hạ xuống bờ hồ.
Lục Châu nâng tay lên, thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương tan thành từng mảnh nhỏ, trong lòng bàn tay hắn lại xuất hiện quang mang màu xanh nước biển!
“Phật môn, Từ Hàng Phổ Độ.” Lãnh La nói.
Nguyên khí màu xanh nước biển bao trùm lên toàn thân Phan Trọng.
Sắc mặt Phan Trọng cũng dần dần khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận