Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 704

Ngoài cửa thành xuất hiện không ít đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện, trong tay mỗi người đều cầm một xấp giấy viết đủ mười tội trạng của Lưu Thương, người thì phát cho dân chúng xem, người thì dán lên bảng cáo thị.
“Tội thứ nhất, hành xử hồ đồ.
Tội thứ hai, lạm sát kẻ vô tội.
Tội thứ ba, bất trung bất hiếu.
Tội thứ tư, đại nghịch bất đạo.
Tội thứ năm, bất nhân bất nghĩa.
Tội thứ sáu: vô nhân tính.
Tội thứ bảy: tru sát bề tôi trung thành.
Tội thứ tám: trắng trợn hãm hại tu hành giả để nghiên cứu việc khai liên diệp.
Tội thứ chín: khi quân phạm thượng.
Tội thứ mười: giết vua.
Đã lược bớt mười ngàn chữ kể lại rành mạch tỉ mỉ từng tội danh.”.
Sau khi thập đại tội trạng được truyền đi, những người biết đọc chữ đều không thể tin nổi hô lên: “Hoàng đế giả? Chuyện này… sao có thể?!”
Trong tờ giấy liệt kê tội trạng đã giải thích một cách cường điệu về hành vi giết vua của Lưu Thương.
Tin tức vừa truyền đi chẳng khác nào bom nổ, đám người nghị luận ầm ĩ. Trước đây Thần Đô đã truyền miệng rất nhiều chuyện liên quan tới Lưu Thương, nay Hoàng thành tự mình bố cáo thiên hạ, độ tin cậy của những tin tức này lập tức đề thăng.
Đây là viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện, không phải con tép con tôm nào cả. Lúc này dù có người nghi vấn thì cũng không còn quan trọng nữa. Một cái miệng làm sao thắng được ngàn cái miệng.
Lát sau, có người cao giọng nói:
“Cơ tiền bối, ngài giết năm người này đúng là rất giải hận. Nhưng mà… ngài làm sao cam đoan bách tính Thần Đô không bị đám gian tế trả thù? Ngài thật sự định khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ mọi thứ sao?”
“Ngài định tìm ra gian tế bằng cách nào?” Một người nói. “Ta bây giờ chỉ biết chắc một điều, bọn gian tế sẽ điên cuồng trả thù tất cả mọi người. Ta xin ngài, hãy đóng Thập Tuyệt Trận lại và thả chúng ta đi đi!”
Thần Đô không ở được nữa rồi.
“Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Thần Đô!”
Vốn còn có một số người trông cậy Ma Thiên Các làm chủ, nay rõ ràng đều bị dao động.
“Rời khỏi Thần Đô thì bọn dị tộc sẽ buông tha cho ngươi? Ở bên ngoài bọn hắn càng có thể giết ngươi dễ dàng hơn bao giờ hết. Ngươi định chạy đi đâu? Trông cậy vào đám tu hành giả kia ngày ngày đi theo bảo vệ ngươi sao?”
Nghe vậy, đám bách tính Thần Đô càng hoảng sợ hơn. Trước ngày hôm nay, thành trì là nơi để dân chúng an cư lạc nghiệp. Bây giờ dường như họ chẳng còn chỗ nào để đặt chân, để sống sót.
“An tâm đừng vội.”
Đoan Mộc Sinh lăng không bay xuống, Bá Vương Thương trong tay cắm xuống mặt đất tạo thành âm thanh vang dội, tư thế uy phong lẫm liệt, ánh mắt rực lửa.
Đám người lập tức lùi ra sau mấy bước.
Thập Tuyệt Trận chỉ mở cửu tuyệt. Một tuyệt cuối cùng không khởi động nhằm mục đích lưu lại một phần nguyên khí trong trận, để tu hành giả Thần Đô có thể sử dụng được một chút ít nguyên khí.
“Gia sư đã nói sẽ tóm được toàn bộ đám chuột nhắt này!”
“Xin cả gan hỏi các hạ một câu, làm sao tóm được? Ngài tuỳ tiện hỏi thì hắn sẽ tự nhận mình là gian tế hay sao?”
Đám người nghị luận ầm ĩ, sợ rằng Ma Thiên Các lạm sát kẻ vô tội.
Lục Châu thản nhiên nhấc tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một vật: Thái Hư Kính.
Thái Hư Kính phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng, chiếu rọi về phía trước, phát ra ánh sáng như đèn pin. Ánh sáng trong Thái Hư Kính rọi vào người tên tu hành giả vừa nói chuyện với Đoan Mộc Sinh !
Một toà pháp thân Lang Vương xuất hiện trước mặt mọi người.
“Pháp thân Lang Vương! Người Nhu Lợi!”
“Trời ơi ta nhìn thấy cái gì thế này… hắn chính là gian tế Nhu Lợi!”
Đám người kinh hoảng lui lại, đồng loạt nhìn sang pháp thân Lang Vương kia.
Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài kinh ngạc nhìn sang. “Thái Hư Kính?”
Thái Hư Kính là bảo vật chuyên dùng để phân biệt thật giả, có thể phân rõ tu vi của từng người, dò xét độ cao vực sâu… đây là bảo bối của Thái Hư Học Cung.
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Đoan Mộc Sinh đã vung Bá Vương Thương lên, gầm một tiếng: “Mau nạp mạng!”
Bá Vương Thương vung mạnh, ngàn trọng điệp ảnh hội tụ vào một chỗ trực bức về phía gian tế Nhu Lợi với tốc độ nhanh như thiểm điện.
Sắc mặt tên Nhu Lợi kinh hãi, hắn vốn đã ngây ngẩn cả người khi bị phát hiện, còn chưa kịp làm gì thì thương đã tới trước mặt.
Hắn muốn gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản nhưng lại phát hiện nguyên khí trong Cửu Tuyệt Trận ít đến đáng thương.
Công kích của Đoan Mộc Sinh cực kỳ hung mãnh bá đạo, không hề cho đối thủ một cơ hội thở dốc.
“Thiên Quyến Hữu Khuyết!” Thân ảnh Đoan Mộc Sinh lăng không bay lên, Bá Vương Thương đâm xuống.
Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các thấy cảnh này chợt nhớ lại tình cảnh luyện võ trên Kim Đình Sơn, khi đó kỹ xảo của Đoan Mộc Sinh còn chưa thuần thục, khi sử dụng chỉ có hình thức đẹp mắt.
Hiện tại một chiêu này bị hắn đơn giản hoá vô cùng gọn gàng, thương ảnh giữa trời đâm xuống, mũi thương lóng lánh kim quang.
Tên gian tế Nhu Lợi bị đâm trúng, hai chân lún vào mặt đất. Bá Vương Thương không dừng lại mà tiếp tục áp xuống! Ầm! Hai chân hắn quỳ hẳn xuống đất, mặt đất nứt ra.
Chiến đấu kết thúc. Đoan Mộc Sinh thu hồi Bá Vương Thương.
“Tam sư huynh thật lợi hại!”
“Thương thuật của tam sư huynh càng ngày càng bá khí!”
Nghe đám sư đệ sư muội nịnh nọt, Đoan Mộc Sinh ngạo nghễ đi tới, không để ý đến tên gian tế nữa.
Tên gian tế Nhu Lợi quỳ dưới mặt đất, trong mắt đều là sợ hãi, mặt hắn hướng về phía đỉnh Hoàng thành.
“Gia sư đã nói… sẽ tóm được toàn bộ đám chuột nhắt này!”
Thấy Thái Hư Kính trong tay Lục Châu, dù chưa biết món đồ này là gì nhưng qua tình cảnh vừa rồi thì ai cũng hiểu công dụng của nó.
Các bách tính trong thành giật mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Cầu Ma Thiên Các làm chủ cho chúng ta!”
“Cầu Ma Thiên Các làm chủ cho chúng ta!”
Trong tiếng hô vang vọng có lẫn vào âm thanh run rẩy của đám gian tế dị tộc.
Bọn hắn ngẩng đầu nhìn tấm lưới trên đầu. Một canh giờ… chỉ cần tránh được trong một canh giờ là đủ. Thần Đô lớn như vậy, không thiếu chỗ cho bọn hắn ẩn thân.
Lúc này, Lục Châu đột nhiên cao giọng nói:
“Phàm là tu hành giả đứng trước Thái Hư Kính đều sẽ phải hiện nguyên hình. Lão phu toạ trấn Thần Đô, quyết không dung thứ cho đám gian tế mưu hại bách tính!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận