Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 752

Lục Châu bỗng lên tiếng ngăn lại: “Chờ đã.”
Minh Thế Nhân dừng bước, nghi hoặc nhìn sư phụ.
“Vu Chính Hải vừa phục sinh, trạng thái vẫn chưa ổn định, các ngươi ở lại nơi này để vi sư xuống tìm Ngu Thượng Nhung.” Lục Châu nói.
“Sư phụ!” Chúng đồ đệ lập tức khom người can ngăn.
“Sư phụ, tuyệt đối không thể! Vực sâu vạn trượng kia là nơi thập tử nhất sinh.” Tư Vô Nhai nói, “Xin sư phụ để đồ nhi xuống dưới tìm nhị sư huynh về.”
“Để ta đi mới đúng, tu vi của đệ quá yếu.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Đừng phiền phức nữa, trong số các đồng môn ở đây chỉ có ta có tu vi cao nhất, người nên đi là ta.” Minh Thế Nhân lại dợm bước đi.
Phan Ly Thiên cười nói: “Các ngươi còn trẻ, xuống đó làm gì. Lão hủ chỉ là một lão già sắp xuống mồ, để lão hủ đi tốt hơn.”
“Đủ rồi.” Lục Châu nâng tay ngắt lời cuộc tranh luận. Mọi người lập tức yên tĩnh lại, nghi hoặc nhìn Lục Châu.
Lục Châu nhìn Vu Chính Hải rồi nói chắc nịch: “Làm theo lời lão phu.”
“Tuân mệnh.” Mọi người không dám dị nghị gì thêm.
Đứng bên rìa vực thẳm nhìn xuống, ngoại trừ bóng tối vô tận ra thì không còn thấy gì nữa.
Các đồ đệ kinh ngạc nhìn. Tư Vô Nhai cảm thán nói: “Vực thẳm này sâu vô cùng, trong lịch sử đã có rất nhiều tu hành giả thích thám hiểm từng đến đây dò xét độ sâu của nó, nhưng đáng tiếc không ai còn mệnh quay lại.”
“Vực sâu này đúng là quá quỷ dị.”
“Chẳng lẽ còn quỷ dị hơn cả tứ đại sâm lâm? Thiên Tâm sư muội còn có thể từ sâu bên trong sâm lâm trở về, chúng ta phải có lòng tin ở sư phụ.” Đoan Mộc Sinh nói.
“Sư huynh nói rất đúng. Khi đó ai cũng bảo kẻ xâm nhập vào tứ đại sâm lâm không cách nào sống sót… Nay tu vi cao mới thấy, không chỉ xâm nhập mà có người còn mang cả toạ kỵ về.” Minh Thế Nhân cười đáp.
Phan Ly Thiên cũng nhớ lại thời điểm mình tiến vào Hắc Mộc Sâm Lâm, bèn thở dài nói:
“Khi tu vi của con người không ngừng đề cao, những địa điểm bí ẩn trong tu hành giới cũng không ngừng bị dò xét thấu triệt. Như lạch trời này chẳng hạn, tám trăm năm trước nó được xưng là sống lưng của thế giới, không một ai có thể vượt qua, rốt cuộc bây giờ vẫn bị con người chinh phục.”
Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng tình. Thăm dò cái mới chính là một trong những bản tính đặc thù nhất của con người.
Lục Châu nghĩ tới những lời tự sự của nữ tử họ Lạc… Có lẽ nàng đến được nơi này cũng là vì nghị lực thăm dò không ngừng nghỉ của mình, mà vị đế sư Đại Viêm kia thì ngược lại, chỉ muốn tìm kiếm sự an nhàn, bình lặng.
“Ngu Thượng Nhung là đồ nhi của lão phu. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Nói xong, Lục Châu đạp không bay về phía vực sâu vạn trượng.
Các đồ đệ lập tức khom người hành lễ: “Đồ nhi cung tiễn sư phụ.”
“Cung tiễn Các chủ.”
Ánh mắt Lục Châu đảo qua đám người Ma Thiên Các đứng bên bờ vực, khẽ gật đầu, sau đó toàn thân chìm dần xuống vực.
Chẳng bao lâu sau, bóng dáng Lục Châu đã bị bóng tối nuốt chửng.
Lục Châu vẫn duy trì tốc độ bay xuống, từ dưới nhìn lên có thể thấy ánh sáng mờ nhạt của bầu trời.
Cương phong gào thét bên tai, Lục Châu mở nguyên khí hộ thể lên, tăng tốc rơi xuống. Bầu trời lúc này chỉ còn là một khe hẹp mờ tối.
“Chẳng lẽ vực thẳm này thật sự không thấy đáy?”
Tiếp tục rơi xuống một khoảng thời gian, Lục Châu đột nhiên cảm nhận được một lực hút thật mạnh đang hút hắn chìm xuống, như thể bên dưới có ai đó đang lôi kéo hắn, khiến nguyên khí tiêu hao nhiều hơn hẳn lúc trước.
“Với tu vi của Ngu Thượng Nhung, dù có rơi xuống cũng không thể nào ngã chết được.”
Lục Châu cảm giác được lực hút càng lúc càng lớn. Một khi lực hút mạnh hơn điểm thăng bằng thì tu hành giả không thể bay lên được nữa.
Rốt cuộc Ngu Thượng Nhung đang ở đâu?
Khi chút ánh sáng trên đỉnh đầu hoàn toàn trở nên u ám, Lục Châu hơi dừng lại, trong lòng có chút hối hận. Hắn đã quên bổ sung lực lượng phi phàm trước khi bay xuống.
Sau khi đánh với Tạp La Nhĩ một trận, trong cơ thể Lục Châu chỉ còn lại một nửa lực lượng phi phàm. Lại thêm tu vi thật sự của hắn chỉ là lục diệp, lỡ như gặp phải thứ gì mạnh hơn mình rất nhiều thì coi như xong.
Lục Châu quyết định mở giao diện Hệ thống lên xem để bản thân thấy an lòng hơn một chút.
Điểm công đức: 8.103 điểm.
Thật thảm!
Một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng có giá 10.000 điểm công đức. Khóc không ra nước mắt!
Xem xong, Lục Châu cảm thấy “đạo tâm” càng lúc càng bất ổn. Biết thế không nhìn!
Đóng lại giao diện, Lục Châu tiếp tục chìm xuống.
Cùng lúc đó, trên bờ vực, các đồ đệ và trưởng lão Ma Thiên Các đều đứng chờ đã lâu.
Mãi không thấy Lục Châu trở về, mọi người đều bắt đầu thấy lo lắng.
Tư Vô Nhai nói: “Xem ra vực thẳm này sâu hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều. Sư phụ sẽ không trở về ngay được, Cổ La Thôn có sẵn phòng ốc, hay chúng ta quay về đó trước đi.”
Mọi người đều gật đầu, chỉ duy có Vu Chính Hải là mạnh mẽ lắc đầu. “Không.”
Có lẽ do lòng căm hận đối với Cổ La Thôn quá sâu nên khi vừa nghe thấy cái tên này, Vu Chính Hải đã có phản ứng rất lớn.
Tư Vô Nhai vội vàng nói: “Đại sư huynh, vậy chúng ta tạm thời dựng lều ở khu vực này nhé?”
“Được.” Thiếu niên Vu Chính Hải gật đầu.
Mọi người cũng đã hiểu ra, không ai nhắc tới Cổ La Thôn nữa.
Minh Thế Nhân bước tới, niềm nở nói: “Đại sư huynh, để ta cầm đao giúp huynh. Mời huynh sang bên này…”
Vu Chính Hải khó lòng thích ứng, hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc.
Những người khác tuy cảm thấy hơi mất tự nhiên khi đại đệ tử Ma Thiên Các lại có bộ dạng trẻ trung thế này, nhưng có Tư Vô Nhai chứng thực, dù có hơi ngượng nghịu thì bọn họ cũng phải tỏ ra cung kính.
Duy chỉ có Minh Thế Nhân là biểu hiện khá tự nhiên thoải mái.
“Đại sư huynh, ngồi đây này… ta đã lau sạch, huynh ngồi tạm nhé.” Minh Thế Nhân nịnh nọt nói.
Đoan Mộc Sinh lườm hắn một cái, trầm giọng nói: “Lão tứ, đệ hết thuốc chữa rồi, có vỗ mông ngựa cả ngày cũng không khiến tu vi của đệ cao lên được đâu.”
Minh Thế Nhân lúng túng lùi lại.
Đoan Mộc Sinh tháo túi nước bên hông xuống, đưa tới trước mặt thiếu niên Vu Chính Hải. “Nước này lấy từ dưới giếng sâu ở Đại Viêm, rất ngọt và mát.”
Thiếu niên Vu Chính Hải giật mình nhìn túi nước, trên mặt hiện vẻ xúc động.
Minh Thế Nhân mặt ngây ra, đầu dầy dấu chấm hỏi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận