Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 414: Đừng có a di đà phật nữa

Đúng lúc này, Phan Trọng đã dẫn đoàn người Hư Tĩnh bước vào bên trong đại điện.
Hư Tĩnh chắp một tay trước ngực, mấy chục tên tăng nhân sau lưng thì chắp tay hành lễ, đồng thời khom người.
“A di đà phật, bần tăng tham kiến các vị thí chủ.”
Lục Châu nhìn mấy chục tăng nhân rồi đáp: “Không có việc gì thì không đến tam bảo điện, nói đi, các ngươi tới Ma Thiên Các có việc gì?”
Hư Tĩnh đáp: “Đền ơn.” Hắn nói ra hai chữ rất đơn giản.
Chư Hồng Cộng gãi đầu hỏi lại: “Đền ơn?”
Phương trượng Hư Tĩnh chậm rãi nói: “A di đà phật, nguyện dùng hết thảy công đức, xem chúng sinh bình đẳng, giúp người tiêu tai, ta cùng thập phương tam thế sám hối tất thảy tội chướng của chúng sinh…”
“Dừng lại, dừng lại…”
Minh Thế Nhân không kiên nhẫn xua xua tay. “Đừng nói mấy lời không ai hiểu này, ta coi như ngươi thật sự đến đền ơn được chưa?”
Hư Tĩnh pháp sư không tiếp tục đọc kinh văn nữa.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. Lão phu cũng nghe không hiểu.
Hư Tĩnh không hề xấu hổ, chỉ đạm mạc nói: “Bần tăng nghe tin bình chướng Kim Đình Sơn biến mất đã lâu, lấy tác phong của thập đại danh môn tất nhiên sẽ lại ra tay gây sự. Tuy Thiên Tuyển Tự kém xa Đại Không Tự nhưng cũng không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa.”
Minh Thế Nhân trêu ghẹo nói:
“Lần đầu gặp loại người như các ngươi. Có phải ta đang nằm mơ không vậy?”
Nói xong hắn còn giả vờ tự nhéo mình một cái.
Hư Tĩnh lại nói: “Thiên Tuyển Tự mới thu thêm ngàn đệ tử. Chỉ cần bần tăng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ đến ngay.”
Thấy hắn nghĩa chính ngôn từ, đường đường chính chính nói chuyện vô cùng nghiêm túc, Minh Thế Nhân thu lại nụ cười, nhìn về phía sư phụ.
Việc này chỉ có sư phụ lão nhân gia người làm chủ được.
Lục Châu nhìn lướt qua đám tăng nhân rồi nói:
“Tâm ý của các ngươi, bản toạ nhận. Nhưng mà Kim Đình Sơn không gặp phải nguy hiểm gì, ngày mai các ngươi hãy trở về đi.”
Hư Tĩnh không ngờ Lục Châu lại trả lời như vậy.
Đúng lúc này Giang Ái Kiếm từ bên ngoài bước vào, trên mặt mang theo nụ cười: “Lão tiền bối hãy chờ một chút.”
Lục Châu nhìn Giang Ái Kiếm, vuốt râu nói: “Ngươi có cao kiến gì?”
“Cao kiến thì không có, nhưng ta có một thấp kiến đây.”
“Nói đi.”
“Thiên Tuyển Tự am hiểu công pháp Phật môn, bao gồm âm công và trị liệu.” Giang Ái Kiếm nhìn về phía đám tăng nhân. “Vừa hay gần đây có rất nhiều sự việc kỳ quái xảy ra, có thể nhờ bọn họ giúp đỡ.”
“Có việc kỳ quái?”
Vừa từ Tam tông trở về, Lục Châu vẫn luôn suy nghĩ về chuyện xung kích lên cửu diệp của Vân Thiên La, nào có thời gian chú ý đến mấy chuyện bên ngoài.
Giang Ái Kiếm đáp:
“Mấy ngày nay lão tiền bối đi Tam tông, ta rảnh rỗi không có gì làm nên đi tản bộ xung quanh, phát hiện có rất nhiều nơi xuất hiện dị tượng cây cối khô héo. Thế là ta tò mò nên điều tra thử… Không ngoài dự liệu, ở khu vực phụ cận Thần Đô, Nhữ Bắc, An Dương, Thượng Nguyên, thậm chí là Kiếm Khư đều xuất hiện loại tình huống này.”
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Có thể dùng loại thủ đoạn này, chỉ có mình Đại vu.”
Minh Thế Nhân kinh ngạc nói:
“Đại vu? Là tên Đại vu đã mai phục bên ngoài Thuận Thiên Uyển?”
Giang Ái Kiếm gật đầu. “Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn và công pháp Phật môn đều có thể khắc chế vu thuật… Thế nên ta đề nghị giữ bọn họ lại.”
Nghe nói thế, Minh Thế Nhân liếc mắt nói:
“Ta còn tưởng là có chuyện gì, Ma Thiên Các chúng ta còn cần người khác đến chi viện sao? Buồn cười. Hư Tĩnh phương trượng, các người định ở lại Kim Đình Sơn bao lâu?”
Hư Tĩnh phương trượng đáp: “Đương nhiên là đến ngày đại nạn của Cơ thí chủ.”
Chư Hồng Cộng nghe vậy, vừa định biểu lộ lòng trung thành bằng cách nổi giận mắng mỏ bọn hắn hồ ngôn loạn ngữ thì Lục Châu đã phất tay nói:
“Hư Tĩnh.”
Hư Tĩnh pháp sư lập tức cung kính khom người với Lục Châu.
“Ngươi đã có lòng muốn đền ơn đáp nghĩa, bản toạ sẽ nhận. Chờ đến khi Ba Mã đền tội, các ngươi có thể rời đi.”
E là ngươi không đợi được tới ngày đại nạn của lão phu đâu.
Hư Tĩnh nghe vậy bèn chắp một tay trước ngực nói: “A di đà phật.”
Lục Châu phất tay. “Đưa bọn họ tới Bắc Các.”
“Đồ nhi và Hư Tĩnh pháp sư có giao tình, để đồ nhi đưa bọn họ đi…” Chư Hồng Cộng lôi kéo Hư Tĩnh pháp sư ra ngoài đại điện.
Vừa ra bên ngoài, Chư Hồng Cộng đã nhịn không được mà nắm lấy tay Hư Tĩnh pháp sư, hai mắt sáng rực:
“Gặp được ông thật là tốt. Giúp ta gỡ bỏ mấy trận văn áp chế trên Bảo Thiền Y đi…”
Hư Tĩnh pháp sư mỉm cười chắp một tay trước ngực nói: “A di đà phật…”
“Đừng có a di đà phật nữa, Ma Thiên Các không có nhiều quy củ như vậy, đi thôi đi thôi…”
“Được rồi, được rồi.”
Hai người vừa đi tới Bắc Các vừa nói chuyện, đám tăng nhân đi theo sau nghe mà trợn tròn mắt, chẳng biết làm sao.
Đại điện lâm vào yên tĩnh.
Lục Châu ngồi xuống nói với Minh Thế Nhân: “Gọi Phan trưởng lão và Lãnh trưởng lão tới đây.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Không bao lâu sau, Lãnh La và Phan Ly Thiên theo chân Minh Thế Nhân bước vào đại điện.
Hai người chắp tay với Lục Châu rồi tự mình ngồi xuống.
“Không biết Các chủ gọi lão hủ đến có việc gì?” Phan Ly Thiên hỏi.
Lục Châu vuốt râu đáp: “Những người còn lại lui ra đi.”
Minh Thế Nhân và Giang Ái Kiếm sững sờ… Nhóm đại lão định thảo luận chuyện quan trọng gì mà ngay cả bọn hắn cũng phải rời đi?
Minh Thế Nhân xua tay, đám nữ đệ tử cũng rời khỏi đại điện.
“Sư phụ… đồ nhi muốn ở lại nghe một chút.” Minh Thế Nhân lấy hết dũng khí nói ra.
Hắn có dự cảm việc sư phụ sắp nói cực kỳ quan trọng. Xét về độ thân cận và tín nhiệm thì Minh Thế Nhân tự nhận mình không hề thua kém Lãnh La và Phan Ly Thiên.
Giang Ái Kiếm cũng khom người nói: “Chuyện này… lão tiền bối, ngài cứ coi ta là một cây cột cũng được. Ta chỉ đứng yên ở đây, cho dù nghe được chuyện gì cũng tuyệt không truyền ra bên ngoài!”
Lục Châu nhìn hai người rồi nói:
“Các ngươi muốn lưu lại cũng được, vậy thì cứ nghe cho rõ.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
“Đa tạ lão tiền bối.”
Lãnh La và Phan Ly Thiên lộ vẻ mặt chờ mong. Việc có thể khiến cho Các chủ trịnh trọng như vậy chắc chắn không phải là việc tầm thường.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Lãnh La và Phan Ly Thiên, rốt cuộc cũng mở miệng:
“Trong lúc đánh cờ thiên địa tại thánh địa La Tông, bản toạ đã tìm ra phương pháp đột phá cửu diệp.”
Cho dù Lãnh La và Phan Ly Thiên đều là nhân vật có kiến thức rộng rãi, nhưng khi nghe được câu nói này bọn họ cũng kinh hãi suýt nhảy khỏi ghế.
Giang Ái Kiếm lảo đảo té phịch xuống ghế.
Minh Thế Nhân ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập rung động nhìn sư phụ.
Lãnh La rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm run rẩy khàn khàn: “Các chủ đã tìm thấy đáp án từ những nước cờ?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
“Vân Thiên La phong ấn kinh nghiệm xung kích cửu diệp của hắn trong bàn cờ…”
Tuy rằng chỉ tham khảo được từ số ít người, nhưng kết hợp với kiến thức và kinh nghiệm bản thân trong quá khứ, Lục Châu vẫn đưa ra được phán đoán:
“Thứ thực sự trói buộc tu hành giả khi tấn thăng cửu diệp chính là kim liên dưới trướng pháp thân Bách Kiếp Động Minh.”
Bốn người sửng sốt, hoàn toàn không biết nên nói gì, bởi vì câu nói này của Lục Châu đã đi ngược lại với thường thức cơ bản trong giới tu hành.
Mọi người đều biết tu hành giả đều lấy việc ngưng tụ pháp thân Bách Kiếp Động Minh làm mục tiêu. Mà kim liên dưới trướng chính là minh chứng của việc kẻ đó là cao thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận