Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 941

Trưởng lão bị đánh nghiêng sang một bên, gương mặt sưng đỏ. Hư ảnh xoay người trở về vị trí cũ. Người vả miệng chính là Vu Chính Hải.
Nơi này là mười hai tông Vân Sơn danh chấn thiên hạ, mười hai trưởng lão đều là người cao cao tại thượng. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, huống gì đây còn là trưởng lão?
Nhiếp Thanh Vân không ra tay ngăn cản là vì nể mặt Lục Châu và Tư Không Bắc Thần, nhưng hắn không ngờ bọn họ lại dám ra tay đánh người.
“Tông chủ!” Tên trưởng lão một tay che má, lửa giận thiêu đốt trong lòng.
“Đừng xen vào.” Nhiếp Thanh Vân cố nén khó chịu, phất tay nói. Mười hai tên trưởng lão lộ vẻ không hài lòng, miễn cưỡng lui về sau.
Lục Châu vuốt râu nói: “Hạ Trường Thu là người của lão phu. Ngươi sỉ nhục hắn chính là sỉ nhục lão phu. Vả miệng ngươi, ngươi có phục không?”
Tên trưởng lão vẫn che má không nói gì.
Nhiếp Thanh Vân chắp tay nói: “Ta thay mặt hắn xin lỗi lão tiên sinh. Mời các vị đến Vân Sơn đài uống rượu.”
Đám đệ tử không hiểu vì sao Tông chủ phải làm như thế, chỉ đành phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Lục Châu nhìn thoáng qua Vân Sơn đài rồi chắp tay sau lưng bay tới. Những người khác bay sát phía sau. Hạ Trường Thu là người cuối cùng rời đi, khi đi ngang tên trưởng lão kia, hắn thẳng lưng hừ một tiếng.
Thật là sảng khoái!
Điền Bất Kỵ im lặng lắc đầu, thầm nghĩ Thiên Liễu Quan tuy nhỏ nhưng ngài dù gì cũng là Quán chủ, là đối tượng kính ngưỡng của hơn ngàn đệ tử, đừng biểu lộ vẻ mặt tiểu nhân đắc chí như thế có được không?
Vân Sơn đài nhìn ra rừng trúc rộng tít tắp và dãy núi non trùng điệp, rất thích hợp làm nơi mở tiệc chiêu đãi bằng hữu.
Mọi người tiến vào đài. Nhiếp Thanh Vân lúc này mới hỏi: “Xin hỏi lão tiên sinh xưng hô như thế nào?”
Tư Không Bắc Thần lên tiếng giới thiệu: “Nhiếp Thanh Vân, vị trước mặt ngươi chính là Lục lão tiền bối, người duy nhất trong thiên hạ này đã khai Mệnh Cách.”
Nhiếp Thanh Vân vừa định rót rượu, nghe vậy bàn tay cầm bình rượu cứng lại giữa không trung. Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu.
Mệnh Cách chính là đại nạn của thập diệp. Hơn hai ngàn năm qua không có một người nào khai được Mệnh Cách. Muốn ngưng tụ được pháp thân Thiên Giới Bà Sa, trở thành cao thủ Huyền Thiên cảnh thì phải mở được Mệnh Cách. Nhiếp Thanh Vân sao có thể không hiểu hàm nghĩa của việc khai Mệnh Cách, hắn nhìn Lục Châu với vẻ khiếp sợ.
Mười hai trưởng lão đứng sau lưng Nhiếp Thanh Vân cũng sửng sốt. Vân Sơn không sợ cường giả thập diệp, nhưng cường giả khai Mệnh Cách… lại là chuyện khác.
Rào !
Rượu tràn ra ngoài chén ướt cả mặt bàn khiến Nhiếp Thanh Vân tỉnh táo lại. Hắn thu tay lại vẻ áy náy rồi trầm giọng nói: “Vừa rồi ai vũ nhục Hạ quán chủ?”
Tên trưởng lão đứng ngoài cùng run rẩy nói: “Là… là ta.”
“Kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng, phong bế tu vi, nhốt vào hậu sơn. Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép thả hắn.” Nhiếp Thanh Vân nghiêm túc nói.
Đám đệ tử ngây ngốc, không biết có nên động thủ hay không. Tên trưởng lão cắn răng nói “Ta tự mình lãnh phạt.” rồi ngoan ngoãn bay ra ngoài.
Hạ Trường Thu ngồi thẳng người. Đây là thời khắc rực rỡ nhất trong đời hắn. Có lẽ từ nay về sau Thiên Liễu Quan không cần phải nhẫn nhục mà sống nữa.
Nhiếp Thanh Vân khẽ phẩy tay, chén rượu lơ lửng bay lên, hắn cung kính nói: “Lục huynh, ta lấy thân phận Tông chủ mười hai tông Vân Sơn để bồi tội với ngài.”
Lục Châu nhìn chén rượu, trên mặt không có chút hứng thú nào. Hắn không có thói quen uống rượu.
Vu Chính Hải nhanh nhẹn cầm lấy chén rượu bưng lên uống. “Ta uống với ngươi.” Một hơi cạn sạch.
Nhiếp Thanh Vân thấy Lục Châu không động, đành xấu hổ nhấp một miếng. Quy củ trên bàn rượu, nếu mời rượu mà không uống nghĩa là đối phương không ưa gì mình.
Lúc này, một tên trưởng lão không nhịn được nữa bèn đứng phắt dậy, nói với Tư Không Bắc Thần: “Tư Không tiền bối, ngài nói khai Mệnh Cách… không quá thiết thực.”
Đám đệ tử Vân Sơn nhìn về phía trưởng lão này. Tư Không Bắc Thần nói: “Ngươi cảm thấy ta có cần phải nói láo các ngươi không?”
“Thật thật giả giả là một loại chiến thuật tâm lý… Ngài là tiền bối, ta kính trọng ngài, nhưng ngài cũng biết việc khai Mệnh Cách khó đến thế nào.” Trưởng lão Tào Chí xoay sang nói với Nhiếp Thanh Vân. “Tông chủ, thứ cho ta vô lễ, vì Vân Sơn ta nhất định phải chất vấn chuyện này.”
Nhiếp Thanh Vân không ngăn cản, bởi vì sâu trong nội tâm hắn cũng cảm thấy rất nghi ngờ. Tư Không Bắc Thần không cần phải nói láo, nhưng chuyện khai Mệnh Cách lại càng khó có thể tin là thật.
Lục Châu liếc nhìn Tào Chí rồi nhìn sang Nhiếp Thanh Vân, thản nhiên nói:
“Lão phu đến đây, một là để tìm Diệp Chân, hai là muốn đòi công đạo… Không phải đến để thảo luận chuyện Mệnh Cách với ngươi.”
Tào Chí đáp: “Nhưng ngài đã biết Diệp Chân không có ở đây, còn muốn đòi công đạo cái gì?”
Lục Châu nhìn về phía Tào Chí. “Lão phu đã nói không thích quanh co lòng vòng.”
“Vậy vãn bối cũng nói thẳng… Mời ngài thể hiện ra thủ đoạn của một cao thủ khai Mệnh Cách.” Tào Chí cương quyết nói.
Các trưởng lão khác cũng gật đầu phụ hoạ. Nói suông thì ai mà tin.
Tư Không Bắc Thần lắc đầu: “Nhiếp Thanh Vân, đám trưởng lão của ngươi thật là ngu xuẩn. Nếu là giả thì bọn ta còn đến nơi này để tự làm khổ mình sao?”
Lời này cũng rất có lý, trong lòng Nhiếp Thanh Vân không khỏi do dự.
Tào Chí lại đột nhiên vọt tới, trầm giọng nói: “Đắc tội.”
Vu Chính Hải nâng tay đánh ra một chưởng. “Để ta.”
Hai người đều lao lên va chạm, chưởng đối chưởng. Cương khí giao thoa, song phương đồng loạt lui về sau, hai người đều rất kinh ngạc trước thực lực của đối phương.
Tào Chí nhíu mày nói: “Kim sắc cương ấn, thì ra là người dị tộc.”
Đệ tử mười hai tông Vân Sơn cấp tốc từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, hàng ngàn hàng vạn tu hành giả đáp xuống Vân Sơn đài, có không ít người lăng không lơ lửng nhìn Vu Chính Hải.
Nhiếp Thanh Vân tuy rằng rất bất ngờ nhưng vẫn không dám làm loạn, chỉ khẽ phất tay: “Không được vô lễ.”
Đám đệ tử hạ xuống đứng sang một bên. Nhiếp Thanh Vân lại gọi: “Tào Chí, trở về.”
Tào Chí quay đầu nói với Nhiếp Thanh Vân: “Tông chủ, ngài không thể bị bọn họ lừa gạt. Ta muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Lục tiền bối, nếu là ta sai thì ta nguyện ý nhận trừng phạt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận