Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 694

Cửu Huyền Cầm truyền đến một cảm giác mát lạnh. Khí tức mạnh mẽ, vẻ ngoài kinh diễm.
Đám đồ đệ mờ mịt nhìn nó. Đàn nhỏ như vậy làm sao mà đánh? Chín sợi dây đàn cũng chỉ có bề ngang bằng nửa bàn tay, chẳng lẽ dùng cây tăm để gảy đàn?
Trọng điểm không phải ở chỗ đó, mà là… Vị đế sư của Đại Viêm vì sao lưu lại một cây cổ cầm? Dụng ý là gì?
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Thái hậu. “Đế sư của hoàng thất Đại Viêm là người lịch sự tao nhã?”
Thái hậu cảm thán. “Đế sư tinh thông cầm kỳ thư hoạ, thỉnh thoảng cũng có đánh đàn, nhưng ta chưa từng nhìn thấy hắn dùng tới cây cổ cầm này. Đàn tinh xảo như vậy hẳn là dùng để trang trí.”
Lục Châu lắc đầu. “Chưa chắc.”
Người khác cảm thấy đây chỉ là một cây đàn trang trí, nhưng người có kinh nghiệm và lịch duyệt phong phú như Lục Châu có thể khẳng định đây là một cổ cầm được điều khiển bằng nguyên khí.
Hơn nữa Hệ thống đã thông báo càng khiến Lục Châu tin chắc vào điều này.
Ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Lục Châu. Lục Châu buông tay, Cửu Huyền Cầm lơ lửng trước mặt mọi người. Bàn tay nâng lên vỗ ra một chưởng.
Ông!
Toàn thân Cửu Huyền Cầm hiện ra quang mang màu vàng kim rồi căng phồng lên, cương ấn bao bọc lấy cây đàn.
Đám người mở to mắt nhìn. Phan Ly Thiên nói:
“Từng có người nói âm công là một môn học vấn rất cao thâm, nhưng đa số tu hành giả đều chỉ dừng lại ở bậc sơ cấp nhất là sử dụng man lực, chẳng hạn như gào thét hoặc nhục mạ người khác… Cao thủ âm luật chân chính có thể dùng âm phù mê hoặc tâm trí, quấy nhiễu ý chí đối phương, lúc thì dương cương, lúc thì mạnh mẽ như kinh lôi, lúc lại âm nhu ôn nhuận như nước chảy…”
“Chỉ tiếc đa số mọi người đều thích đi con đường chính thống là tu hành thập bát ban võ nghệ. Dù sao có thời gian lắng nghe âm nhạc chẳng bằng đâm ra một đao cho thống khoái.”
“Ha ha, lão Lãnh, chỉ cần một ngày ngươi không tranh cãi với lão hủ thì ngươi sẽ bị nghẹn chết có đúng không?”
“Ta chỉ luận sự thôi.”
Thông thường mà nói thì gia cảnh của hầu hết các tu hành giả đều không có khả năng học loại đồ vật tao nhã thế này. Nếu đặt một cây đao mà một cây đàn trước mặt một đứa trẻ có gia cảnh bình thường thì hắn sẽ không chút do dự mà chọn cây đao kia.
Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.
Phan Ly Thiên nói: “Vậy chuyện Hải Loa ngươi giải thích thế nào?”
Lãnh La nhìn thoáng qua Hải Loa đứng bên cạnh, lắc đầu nói: “Cho dù tiểu nha đầu rất đặc biệt thì cũng không thay đổi được quan điểm của Lãnh mỗ.”
Tên cáo già!
Lục Châu không thèm để ý đến cuộc tranh luận của hai trưởng lão, mười ngón tay khẽ búng ra. Tạp âm xuất hiện….
Lục Châu không biết đánh đàn, trước khi xuyên không đến hắn là một thanh niên hiện đại, làm gì có thời gian nghiên cứu thứ này? Dùng từ “tạp âm” để mô tả cũng không quá đáng.
“Hay! Các chủ đánh thật hay!” Phan Trọng vỗ tay bôm bốp.
Mọi người đồng loạt rũ mắt xuống.
Phan Trọng lập tức ngưng vỗ, chuyển sang lẩm nhẩm: “Ừm… đánh cũng không tệ…”
Chu Kỷ Phong liếc hắn một cái, trong mắt đều là khinh thường. Nịnh nọt phô không chịu nổi, so sánh với bát tiên sinh, ngươi còn kém xa! Á… bát tiên sinh đâu rồi nhỉ? Trường hợp này sao có thể thiếu hắn chứ?
Cho dù đều là tạp âm, đám người cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà lắng nghe.
Sau khi bắt mọi người chịu đựng được một lúc, Lục Châu mới lắc đầu dừng lại.
“Lão phu tuy biết cách dùng âm luật ngự khí nhưng lại chưa từng đánh đàn bao giờ… Cửu Huyền Cầm nếu đưa cho người biết dùng thì sẽ tạo ra uy lực không hề tầm thường.”
Lúc này Tiểu Diên Nhi bỗng nói: “Sư phụ, hay là người đưa cho Hải Loa sư muội thử xem sao?”
Hải Loa cũng lộ vẻ chờ mong.
Từ khi Cửu Huyền Cầm xuất hiện, nàng đã nhìn nó chằm chằm không hề chớp mắt. Ai cũng có thể nhìn ra nàng rất thích cây đàn này.
Suýt chút đã quên, trong mười đồ đệ thì Hải Loa là người hiểu rõ âm luật ngự khí nhất.
Lục Châu thu hồi nguyên khí, Cửu Huyền Cầm lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Tay áo vung lên, Cửu Huyền Cầm bay về phía Hải Loa.
Hải Loa cực kỳ hưng phấn đón lấy, nàng cầm Cửu Huyền Cầm vuốt ve, yêu thích đến mức không nỡ buông tay. Xem ra nàng đã quên luôn mình có một nhạc khí tên là Sáo Lam Điền Ngọc.
Thái hậu và Lý Vân Triệu đều nhìn sang Hải Loa.
“Vị này là…?”
“Đồ nhi lão phu mới thu nhận, tên Hải Loa.” Lục Châu đáp.
Lý Vân Triệu tán thán. “Có thể được Cơ tiền bối thu làm đồ đệ chắc chắn không phải là người tầm thường.”
Lý Vân Triệu có thể cảm nhận được khí tức trên người Hải Loa, cũng rất dễ dàng nhận biết tu vi nàng, nhưng hắn lại không dám coi thường một chút nào.
“Nín hơi ngưng thần.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Vâng.”
Hải Loa buông lỏng tay, Cửu Huyền Cầm lơ lửng trước thân. Những việc còn lại Lục Châu không cần dạy, nàng đã biết nên làm gì.
Khí ngưng thành cương bao bọc lấy Cửu Huyền Cầm, chỉ trong giây lát đã biến thành một cương ấn lập loè quang mang màu đỏ.
“Hồng… hồng cương?!” Lý Vân Triệu cả kinh!
Lục Châu biết lần hành động này sẽ khiến bọn hắn chú ý, nhưng hắn không thèm giấu giếm nữa.
Tiếng kinh hô đã nhắc nhở đám người. Bốn vị trưởng lão Ma Thiên Các và những đồ đệ cùng đệ tử khác đều nhìn Hải Loa đầy nghi hoặc.
Cương khí màu đỏ? Vì sao lại như thế?
Lục Châu trầm giọng nói: “Không cần ngạc nhiên.”
Bốn vị trưởng lão chỉ trong giây lát đã hiểu ý hắn.
Các chủ có thể thi triển ra cương ấn màu vàng kim và màu xanh lam, vậy con gái tư sinh của người thi triển ra cương khí màu đỏ cũng có gì đáng kinh ngạc đâu.
Đám người lại quan sát Hải Loa.
Mười ngón tay Hải Loa khiêu động, tiếng đàn vang lên tạo thành âm phù du dương êm tai.
Dù rằng Lục Châu không hiểu gì về đàn nhưng cũng biết đa số các loại đàn đều chỉ có bảy dây, chỉ riêng Cửu Huyền Cầm có chín dây mà lại còn đánh ra âm nhạc êm tai như vậy, quả là cực kỳ hiếm thấy.
Lục Châu kinh ngạc nhìn Hải Loa, các manh mối trong đầu dần dần xâu chuỗi lại. Hải Loa có lẽ cũng đến từ nơi đó!
Cương khí tạo thành âm phù chậm rãi bay ra như đao phong, sau đó tung toé đánh ra tứ phía.
Vù vù vù!
“Không ổn!” Lý Vân Triệu lập tức đứng che chắn trước mặt Thái hậu. Các đồ đệ cũng gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản âm đao.
Chỉ một tiếng đàn đã khiến nội khố trở nên hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận