Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 452

Cơn lốc nguyên khí xung quanh tựa như bị phong ấn, đình chỉ vận chuyển.
Ma nguyên bí dược?
Chỉ cần phá vỡ đan điền khí hải là xong, có dùng bí dược cũng vô dụng!
Pháp thân thì dùng một kiếm chém đôi là được.
Ánh mắt Lục Châu như lửa, trong mắt toát ra hào quang màu xanh lam nhìn chằm chằm tên tướng quân trước mặt.
Tên tướng quân lúc này đã tràn ngập sợ hãi.
Lúc này hắn mới nhận ra, vị lão giả trước mắt tựa như Ma Thần đến từ đáy vực sâu vô tận, không cách nào rung chuyển nổi. Vừa rồi cảm giác đối phương nhỏ yếu đã làm tê liệt tư tưởng và phán đoán của hắn.
Đôi mắt thâm thuý kia phảng phất như có thể nhìn thấu tất cả.
Đại thủ như kim cô thít chặt lấy cổ họng hắn. Đây là một trong những chiêu thức mạnh nhất của Thiền Tông, Cầm Nã Thủ Ấn.
Đối thủ phục dụng ma nguyên bí dược, lực chiến đấu bền bỉ, không thể dây dưa.
Chỉ có thể một kích tất sát!
“Hạo Nhiên Thiên Cương?” Lục Châu gằn từng chữ. “Lão phu chỉ dùng tay không diệt Thiên Cương!”
Năm ngón tay toát ra lam quang nhanh chóng co lại.
Răng rắc!
Tên tướng quân ngoẹo đầu sang một bên, cổ hoàn toàn đứt gãy.
Lục Châu buông lỏng tay. Toàn thân tên tướng quân rơi xuống đất.
Ầm!
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Quang mang màu xanh lam trên người Lục Châu lúc này cũng biến mất.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư đã dùng hết!
Thấy cảnh này, tứ đại hộ pháp U Minh Giáo kích động không thôi.
Cái gì mà đại nạn thọ mệnh? Cái gì mà tu vi hạ xuống?
Phong thái của Cơ lão tiền bối hoàn toàn không kém năm đó, bảo đao chưa mòn nha!
Lục Châu chắp tay sau lưng, lăng không nhìn trận chiến trước mắt.
Thủ hạ của Lưu Bỉnh càng đánh càng hăng, trước đó bọn hắn không bị thương nên điều này cũng chẳng có gì lạ.
Ngược lại Tư Vô Nhai lấy một địch hai ngày càng có vẻ yếu thế.
Lục Châu đã dùng sạch lực lượng phi phàm, bây giờ muốn ra tay hỗ trợ cũng chỉ có thể dùng thẻ đạo cụ.
Nhưng hắn chưa có ý định dùng tới.
Ầm!
Tư Vô Nhai bay ngược ra sau, Khổng Tước Linh lại đáp lên lưng biến thành đôi cánh khổng lồ giang rộng.
Đối phương phục dụng ma nguyên bí dược nên hung mãnh vô cùng.
“Lý Cẩm Y.” Lục Châu trầm giọng gọi.
Lý Cẩm Y giật nảy mình, đứng nơi xa khom người nói: “Lão tiền bối…”
“Ngươi rất thích đứng xem náo nhiệt?” Lục Châu nhìn chằm chằm nàng.
Toàn thân Lý Cẩm Y run lên, vội nói: “Lão tiền bối xin nghe vãn bối giải thích… vãn bối đi cùng Hạng Liệt tới Lương Châu là vì muốn giám sát động tĩnh của hắn, nếu để mặc Hạng Liệt tự ý động thủ thì tứ đại hộ pháp đã sớm bỏ mình…”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đây là ý của Giang Ái Kiếm?”
Lý Cẩm Y xấu hổ cười một tiếng rồi nói: “Loại mặt hàng này không phiền lão tiền bối phải xuất thủ!”
Nàng nâng dù giấy trong tay, lăng không nhảy lên, toàn thân vọt tới khu vực chiến đấu nhanh như thiểm điện, dù giấy trong tay xoay tròn.
Lấy dù giấy làm trung tâm, một tấm chắn cương khí xoè ra như chiếc ô bao trùm khu vực bên dưới!
“Thanh Điểu của Bồng Lai Môn.” Lục Châu đã nhìn ra thân phận của nàng.
Cây dù giấy trong tay Lý Cẩm Y có tên là Thanh Điểu.
Khi dù chuyển động, từng đạo cương nhận bắn ra bốn phía.
“Đúng là không có chuyện gì qua mặt được lão tiền bối…” Lý Cẩm Y bay lên không trung, pháp thân thất diệp nở rộ!
Pháp thân cao tám trượng phối hợp với vũ khí Thanh Điểu công kích tứ phía.
Phanh phanh phanh!
Ba tên tướng quân bay ngược ra sau, ngửa mặt lên trời phun máu!
“Đa tạ đã ra tay tương trợ.” Tư Vô Nhai nhún người nhảy lên, đôi cánh khổng tước bắn ra cương châm đầy trời, đâm vào đan điền khí hải của ba tên tướng quân.
Pháp thân vỡ vụn!
Đồng thời, Thanh Điểu từ một hoá hai, từ hai hoá bốn, bốn hoá tám… dần dần che khuất bầu trời, phối hợp với Tư Vô Nhai tiếp tục công kích ba tên tướng quân.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Oanh!
Ba người bọn hắn rơi xuống khu vực phế tích dưới Lương Châu Thành.
Cho dù có ma nguyên bí dược cũng không có nghĩa là bọn hắn có được lực lượng tuyệt đối.
Xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Cơn lốc nguyên khí cuồng bạo trên không Lương Châu Thành rất nhanh đã lắng xuống.
Lý Cẩm Y thu hồi dù giấy rồi khẽ khom người với Tư Vô Nhai và tứ hoàng tử, sau đó lùi ra xa.
Lục Châu nhìn thoáng qua ba tên tướng quân bị đánh tan nát dưới đống phế tích, âm thầm lắc đầu. Trong ba tên chỉ có một tên là do Tư Vô Nhai giết, thu được điểm công đức của một mục tiêu, miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Nếu không có Lý Cẩm Y hỗ trợ ra tay thì ai thắng ai thua còn chưa biết được. Kết quả như vậy cũng khá tốt.
Lưu Bỉnh lúc này đã khó chịu tới cực điểm, biểu lộ trên mặt hắn có vẻ dữ tợn.
Tư Vô Nhai thu hồi Khổng Tước Linh rồi bay xuống tầng trời thấp.
Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Thất sư huynh, tỷ tỷ không chết. May mà có ta che chở cho tỷ tỷ, nếu không tỷ ấy đã chết mất tiêu rồi!”
Tư Vô Nhai lúng túng gật đầu: “Tạ ơn tiểu sư muội.”
Rõ ràng là lời hảo tâm nhưng qua miệng Tiểu Diên Nhi lại nghe như đang trù người ta chết vậy.
Tư Vô Nhai đỡ lấy Lưu Văn Quân, khẽ lắc đầu.
Trên bầu trời, Lục Châu thản nhiên lăng không bước về phía Lưu Bỉnh.
Sau khi điên cuồng một trận, Lưu Bỉnh đã bình tĩnh lại, thần sắc trở nên hờ hững.
Lục Châu nhìn hắn, khẽ nói: “Ngươi không thích hợp sống ở Thần Đô… Trấn thủ biên cương mới là sứ mệnh của ngươi.”
Lưu Bỉnh giật mình.
Đến khi hắn ngẩng đầu lên, Lục Châu đã bay xuống bên dưới.
Lưu Bỉnh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu thở dài. Cả đời hắn trấn thủ biên cương nào có phải vì danh vì lợi.
Vậy mà chỉ quay về Thần Đô một lần, suýt chút nữa hắn đã đánh mất bản thân, cùng dị tộc cấu kết,… Chỉ một ý nghĩ sai lầm đã có thể biến hắn thành tội nhân thiên cổ tiếng xấu muôn đời.
Chỉ một ý nghĩ sai lầm suýt chút nữa hắn đã biến thành kẻ máu lạnh lợi dụng chính muội muội ruột thịt của mình!
Đối thủ của hắn cho đến bây giờ đều không phải là Đại Viêm, không phải là bách tính.
“Điện hạ… ngài muốn quay về Thần Đô phục mệnh không?” Tên tướng quân đứng bên cạnh Lưu Bỉnh cẩn thận dò hỏi.
Phục mệnh?
Phục mệnh gì nữa đây?
Đi gặp cái người lạnh lùng vô tình, ngay cả nhi tử mình cũng có thể lợi dụng?
Buồn cười!
“Không!”
“Vậy chúng ta đi đâu? Thuộc hạ thề chết đi theo điện hạ, dù là nơi chân trời góc biển!”
Hai tên tướng quân lăng không quỳ xuống.
“Ta muốn đi biên cương…” Lưu Bỉnh không còn tự xưng mình là “bản vương” nữa.
“Biên cương?”
“Ta muốn nhìn lại con đường mình đã từng đi…” Lưu Bỉnh gật đầu nói bằng giọng cực kỳ hoà hoãn. Con đường đó đã chất đầy máu tươi và bạch cốt của huynh đệ hắn.
“Nếu các ngươi không nguyện ý thì hãy rời đi, tìm cho mình một con đường riêng…”
“Thuộc hạ thề chết đi theo điện hạ.” Hai người lại quỳ bái.
Lưu Bỉnh lập tức lên đường, vừa đi vừa nói vọng xuống cho đám tướng sĩ bên dưới nghe: “Gửi thư báo, nói rằng tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đã chiến tử ở Lương Châu.”
Nhìn theo bóng lưng tứ hoàng tử Lưu Bỉnh dần dần đi xa, Thẩm Lương Thọ thở dài lắc đầu.
“Lưu Bỉnh này cũng được xem là một vị anh hùng hào kiệt. Đáng tiếc Thần Đô thật sự không thích hợp với hắn. Nơi này có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ, chỉ cần sẩy chân là vạn kiếp bất phục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận