Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1108

“Tránh đi sẽ có nhiều biến cố, lỡ như còn có Thạch Lâm Trận ẩn tàng thì sẽ làm bại lộ Mệnh Cách thú. Chẳng bằng chúng ta cứ tới thẳng Thạch Lâm Trận gần nhất mà tiến hành.” Tư Vô Nhai mỉm cười đáp.
Ý tưởng này… rất hợp lòng lão phu.
“Đại sư huynh và nhị sư huynh của ngươi đều có năng lực xung kích thập diệp… Ngươi cảm thấy lần này nên để ai làm?”
“Cùng làm là tốt nhất.”
“Hả?”
“Đã muốn làm thì nên làm triệt để. Chúng ta bây giờ rất khó khống chế thập diệp ở kim liên giới, vậy nên nhất định phải tận lực lấy được Mệnh Cách thú ở hồng liên giới. Cho dù là thế giới nào, hồng liên, kim liên, hắc liên hay nơi khác thì nói trắng ra đây đều là cuộc chiến tranh giành Mệnh Cách thú.” Tư Vô Nhai nói thẳng vào tim đen.
“Tiếp tục.” Lục Châu khích lệ.
Tư Vô Nhai chỉ vào một vị trí trên bản đồ: “Đông Lâm Sơn cách kinh đô không xa, chúng ta hãy bắt Mệnh Cách thú ngay tại đây.”
Lục Châu suy tư một lát rồi nói:
“Rất tốt, chuyện này ngươi đi chuẩn bị, ngày mai sẽ xuất phát.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Nói đến đây, Tư Vô Nhai đột nhiên nhớ tới một việc, liền bẩm báo: “Sư phụ, bên phía Chiêu Nguyệt sư tỷ, đồ nhi đã tra ra một ít manh mối.”
“Nói đi.”
“Đồ nhi hoài nghi có người tiếp cận Chiêu Nguyệt sư tỷ, hấp thu tu vi của tỷ ấy khiến tu vi đình trệ.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Có tra ra được người đó là ai không?”
“Là một nữ tử tên là Liên Tinh.” Tư Vô Nhai đáp. “Tháng trước đồ nhi liên lạc với Chiêu Nguyệt sư tỷ nên biết được.”
Lục Châu không thể nói mình đã biết rõ, bèn gật đầu, bình tĩnh nói: “Tiếp tục quan sát.”
“Vâng.”
“Gần đây biểu hiện của Đế Giang thế nào?” Lục Châu lại hỏi.
“Đã hoàn toàn quy phục.” Tư Vô Nhai tự tin nói.
Lục Châu lấy ra viên Mệnh Cách Chi Tâm của Đế Giang đưa cho Tư Vô Nhai. “Trả Mệnh Cách Chi Tâm cho nó, khi có nhu cầu vi sư sẽ gọi nó tới.”
Chiêu Nguyệt đang ở tận kim liên giới, chỉ có thể cưỡi Đế Giang mới có thể quay về với tốc độ nhanh nhất.
Tư Vô Nhai nhận lấy Mệnh Cách Chi Tâm, trong lòng khẽ động. “Sư phụ, người…”
Hắn đã xem thư tịch của Nhan Chân Lạc, biết rõ chuyện gì xảy ra. Vì một con hung thú Đế Giang mà sư phụ phải hao tổn ngàn năm thọ mệnh, việc này sao có thể không kinh ngạc?
“Đi đi.” Lục Châu thờ ơ nói.
Tư Vô Nhai cung kính nâng Mệnh Cách Chi Tâm lên bằng hai tay, hành lễ nói: “Vâng sư phụ… Người hãy nghỉ ngơi sớm.”
Rời khỏi Dưỡng Sinh điện, khi Tư Vô Nhai trở về chỗ ở của mình, trời đã tối đen.
Đế Giang từ góc phòng chạy tới đón hắn, kêu cạp cạp không ngừng.
“Sư phụ lão nhân gia người nhân từ, thà rằng hao tổn một ngàn năm thọ mệnh cũng không muốn lấy đi Mệnh Cách Chi Tâm của ngươi. Trả lại cho ngươi.” Tư Vô Nhai ném cho nó.
Cạp !
Đế Giang há mồm nuốt Mệnh Cách Chi Tâm vào bụng rồi kêu to mấy tiếng, toàn thân phủ phục xuống đất để biểu đạt lòng biết ơn.
“Ngươi là Mệnh Cách thú, không thể khoe khoang khắp nơi như trước… Ta có một viên đan dược do Cứu Thiên Viện chế tạo dành riêng cho ngươi, ăn nó vào có thể ẩn tàng khí tức của Mệnh Cách.” Tư Vô Nhai đưa một viên đan dược cho Đế Giang.
Cạp! Đế Giang lắc đầu tỏ vẻ không muốn ăn.
“Hoặc là ăn nó, hoặc là tự phun ra nửa viên Mệnh Cách Chi Tâm, hoặc là… đợi người khác đến bắt giết ngươi.” Tư Vô Nhai mỉm cười, lạnh nhạt nói.
Đế Giang sợ rồi. Nó đành ngoan ngoãn nuốt viên đan dược vào bụng, vỗ cánh bay lượn mấy vòng bên ngoài sân viện rồi trở về phòng nằm xuống.
Tư Vô Nhai hài lòng gật đầu. “Bây giờ ta phải đi ngủ, đừng quấy rầy ta. Nửa năm rồi, rốt cuộc cũng được ngủ ngon một giấc…” Hắn đưa tay sờ sờ vào vết thương trên mặt, lẩm bẩm nói, “Sư phụ ra tay chẳng khác trước kia chút nào.”
Ngày hôm sau.
Một toà Không Liễn từ hoàng thành bay ra phi hành về phía Đông Lâm Sơn. Nửa canh giờ sau, Không Liễn chậm rãi hạ xuống bên cạnh Thạch Lâm Trận trên Đông Lâm Sơn.
Bốn vị trưởng lão và Mạnh hộ pháp nhảy ra khỏi Không Liễn.
“Sư phụ, chính là chỗ này.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu quan sát Thạch Lâm Trận, trận này giống hệt cái hắn từng thấy khi gặp Nhan Chân Lạc. Ngu Thượng Nhung cũng nhận ra Thạch Lâm Trận, chính hắn là người đã từng phá giải qua trận này, bèn nhân tiện nói: “Đúng là trận pháp này.”
Mọi người lục tục xuống liễn. Lục Châu nói: “Tư Vô Nhai, ngươi cùng Hà Trung và Hoàng Ngọc đi bố trí trận pháp.”
“Vâng.” Tư Vô Nhai dẫn theo Hà Trung và Hoàng Ngọc của Cứu Thiên Viện đi về phía Thạch Lâm Trận.
“Những người còn lại trông chừng nơi này, có phát hiện gì lập tức báo cáo cho bản toạ.”
“Vâng.”
Đám người tản ra tứ phía, bao vây toàn bộ khu vực thạch lâm.
Nửa canh giờ sau, Tư Vô Nhai trở về bẩm báo: “Sư phụ, trận pháp đã bố trí xong.”
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn Đông Lâm sơn mạch, có lúc hắn nghĩ, những con Mệnh Cách thú này rốt cuộc là từ đâu tới? Nơi này cách Vô Tận Hải rất xa mà.
“Tốt.” Lục Châu gật đầu.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung hiểu ý, đi tới bên cạnh Thạch Lâm Trận, đồng loạt gọi ra tiểu pháp thân, một cái có kim liên, một cái không có kim liên.
Hai người bắt đầu thử nghiệm khai diệp.
Từ cửu diệp lên thập diệp chỉ là một lần quá độ đơn giản. Trên thực tế, nếu hắc liên không nhúng tay vào cướp đoạt Mệnh Cách thú thì sẽ không ai dừng lại ở cảnh giới thập diệp quá lâu. Vừa tấn thăng thập diệp sẽ có Mệnh Cách thú xuất hiện, chỉ cần gia tộc hoặc tông môn có thực lực là đánh giết được hung thú, sau đó lấy được Mệnh Cách Chi Tâm. Sau khi cảnh giới thập diệp vững chắc thì có thể lập tức khảm Mệnh Cách và ngưng tụ Thiên Giới Bà Sa rồi.
Không thể không nói, thiên ý trêu người nên mới khiến Mệnh Cách Chi Tâm trở thành vật bị các giới tranh đoạt.
Thân ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trên một ngọn cây đại thụ có tầm nhìn rất tốt. “Lão phu phải nhìn xem đám Mệnh Cách thú này rốt cuộc từ đâu đến.”
Lục Châu nhìn thấy ở phía đông, Minh Thế Nhân cưỡi Cùng Kỳ đứng trên một khối nham thạch, ở phía bắc có tứ đại trưởng lão và Mạnh hộ pháp sóng vai đứng trò chuyện, phía nam là đám người Tiểu Diên Nhi, Hải Loa, Hạ Trường Thu đang cảnh giác nhìn quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận