Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 450

“Lão tiền bối, điện hạ trấn thủ biên cương nhiều năm nay, cho dù không có công lao cũng có khổ lao.” Một vị tướng quân đứng bên trái nói.
“Điện hạ làm ra việc này cũng là vì bất đắc dĩ… Lê dân bách tính khắp thiên hạ, có ai không cho rằng điện hạ là người tốt?”
“Điện hạ phụng hoàng mệnh làm việc, rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.”
Bốn người không ngừng tiến về phía Lục Châu.
Lưu Bỉnh nhướng mày. Bọn họ muốn làm gì? “Tướng quân?”
Vị tướng quân đứng bên trái không ngoảnh đầu lại, thấp giọng nói: “Điện hạ, xin thứ cho ti chức không thể từ mệnh.”
Bốn người đồng loạt khom người với Lục Châu.
Ngay trong khoảnh khắc đang khom người, bốn đạo thân ảnh đột nhiên đồng thời đánh tới!
“Hoàng mệnh tại thân!”
Ông !
Bốn toà pháp thân ngưng tụ cùng một chỗ, năng lượng trùng điệp tạo thành âm thanh cộng hưởng cực kỳ chói tai.
“Sư phụ!”
“Lão tiền bối!”
Đám người lên tiếng kinh hô!
Pháp thân vốn chỉ lóng lánh kim quang, nay trùng điệp tạo thành kim quang như thực thể. Tứ đại pháp thân tụ lại cùng một chỗ…
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Châu bóp nát thẻ Miễn Dịch Sát Thương!
Một toà Phật Tổ kim thân lóng lánh kim quang lập tức xuất hiện, bao bọc lấy Lục Châu.
Oanh!
Oanh!
Bốn tiếng va chạm liên tục vang lên, tứ đại pháp thân đâm sầm vào Phật Tổ kim thân rồi vỡ vụn!
Bốn vị tướng quân bay ngược ra ngoài, phun ra máu tươi.
Thấy cảnh này, Lưu Bỉnh lập tức hét lớn: “Các ngươi điên rồi! Các ngươi đang làm gì vậy hả?”
Hai vị tướng quân còn lại ngăn Lưu Bỉnh lao tới, khẽ nói: “Bọn họ vốn là người của bệ hạ! Điện hạ xin bớt giận.”
Câu nói này rốt cuộc đã gõ tỉnh Lưu Bỉnh.
Bọn họ vốn là người của bệ hạ… Tâm phúc của hắn đã chỉ còn lại có hai người bên cạnh. Những người khác đều đã chiến tử nơi biên thuỳ xa xôi.
Còn mấy tên trước mặt này chỉ là tay sai của vị phụ hoàng chí cao vô thượng kia mà thôi.
Nhưng điều càng khiến hắn khiếp sợ hơn chính là… bốn toà pháp thân đồng thời tập kích ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn không thể làm gì Lục Châu.
Quá mạnh!
Bốn người này có thể xem là đã dốc hết sức mình liều mạng. Cho dù là Hoa Trọng Dương, Bạch Ngọc Thanh, Dương Viêm và Địch Thanh cùng phối hợp cũng chưa chắc có thể tạo ra lực công kích kinh người đến thế.
Thế mà cũng không thể làm suy suyển mảy may toà Phật Tổ kim thân cao mười trượng kia!
Con mẹ nó chứ, cứng đến thế thì thôi rồi!
Mười giây trôi qua thật nhanh, Lục Châu nhíu mày, trên mặt hắn đã hiện ra vẻ tức giận.
Nói thật, bây giờ hắn không biết phải làm sao để đánh giết đám người này. Trừ phi là sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, nhưng như thế thì quá lãng phí.
Mà dùng thẻ Một Kích Chí Mạng thì lại quá thua lỗ.
Để đám người Hoa Trọng Dương giải quyết thì hắn lại không thu được điểm công đức.
Đúng là khó chơi mà!
Đám người xung quanh làm sao biết được, giờ phút này thiên hạ đệ nhất đại ma đầu không phải đang nghĩ làm sao để phòng thủ, mà là làm sao để thu được điểm công đức nhưng không thua lỗ đây?
Soạt!
Lục Châu còn đang suy nghĩ thì trong mảnh phế tích bên dưới, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Hạng Liệt ngẩng mặt lên trời nhìn Lục Châu, hai chân đạp mạnh khiến phương viên trăm mét đều rung động.
Toàn thân hắn bắn vọt lên không như đạn pháo, hai tay đan lại giơ thẳng về phía trước, ngón trỏ tay trái và ngón trỏ tay phải chập lại duỗi ra!
Xung quanh hai ngón tay có một chuỗi tự phù gồm bốn chữ “Tuyệt Thánh Khí Trí” không ngừng xoay tròn, mang ý nghĩa vứt bỏ mọi suy nghĩ và tạp niệm để toàn lực ứng phó.
Hai mắt Hạng Liệt hiện ra tinh quang, khoé môi còn vương tơ máu!
Lục Châu cúi đầu quan sát hắn. Bàn tay khẽ nâng lên rồi đánh ra một chưởng, dưới chân hiện ra lam liên, chưởng ấn phát ra lam quang…
“Tuyệt Thánh Khí Trí!”
Chưởng ấn cực đại hạ xuống, đồng thời bốn chữ triện Tuyệt, Thánh, Khí, Trí xoay quanh bàn tay nở rộ ra quang mang!
Năm ngón tay áp xuống!
“Không có khả năng.”
Hạng Liệt vừa tới nơi, hai ngón tay trỏ đã bị chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí kia đè bẹp chẳng khác gì đậu hũ.
Oanh!
Chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí của Thiên Sư Đạo theo đà đập xuống mặt đất tạo thành một hố to hằn rõ năm ngón tay.
Toàn bộ đám người đều ngơ ngác không nói nên lời!
Tư Vô Nhai sau khi toàn diệt đám người dị tộc, vừa lăng không xoay chuyển đã nhìn thấy hai đại chiêu liên tiếp của sư phụ.
Một toà Phật Tổ kim thân, một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí.
Hắn chợt nhớ tới lúc thu được tin tình báo, các huynh đệ Ám Võng từng nói tại thánh địa Nhữ Nam Thành xuất hiện một toà Phật Tổ kim thân cao mười trượng.
Lúc đó hắn không mấy tin tưởng. Muốn tu luyện được Phật Tổ kim thân cao mười trượng thì chỉ có thể là cao tăng Phật môn.
Nay được tận mắt nhìn thấy… mới biết tất cả đều là thật.
Tư Vô Nhai lăng không lơ lửng, ánh mắt nhìn về phía Lục Châu vô cùng phức tạp.
Hắn không biết lựa chọn này của mình là đúng hay sai, nhưng việc đã đến nước này thì chỉ có thể tiếp tục kiên trì bước tiếp.
Cho dù có phải giẫm lên vết xe đổ…
Thẩm Lương Thọ ngồi bệt dưới mặt đất nhìn Lục Châu không chớp mắt, hắn không kìm lòng được mà vỗ tay.
Bộp bộp bộp…
Tiếng vỗ tay đơn độc vang lên đột ngột tuy có vẻ lúng túng nhưng đã thức tỉnh mọi người.
Đám đệ tử U Minh Giáo hít sâu một hơi.
Lý Cẩm Y lui về phía sau.
Tất cả mọi người đều không cách nào lấy lại bình tĩnh khi nhìn về phía hố sâu in hình năm ngón tay kia.
Hạng Liệt là truyền nhân Thiên Sư Đạo, khi xưa thành danh trong tu hành giới, được truyền thừa thần chú và phù chú tinh tuý nhất của Thiên Sư Đạo. Mà chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí này lại chính là đòn sát thủ tạo nên danh tiếng cho hắn.
Chỉ sợ là đến chết Hạng Liệt cũng không ngờ được mình lại thua bởi chính đòn sát thủ mà mình tự hào nhất. Hoàn toàn bị nghiền ép.
Dưới mặt đất chỉ còn lại hố sâu hình năm ngón tay, không còn thấy tung tích Hạng Liệt đâu, cũng chẳng còn chút khí tức sinh mệnh nào.
Lục Châu nghe được tiếng Hệ thống thông báo ban thưởng 1.500 điểm công đức, bèn vuốt râu gật đầu.
Hắn chậm rãi xoay người lại, thần sắc hờ hững nhìn về phía bốn vị tướng quân vừa đánh lén mình.
Bốn vị tướng quân khí huyết cuồn cuộn, trong mắt đều là kinh ngạc và rung động. Sau khi bị Phật Tổ kim thân đánh bay, bọn họ đều đã bị thương nhẹ.
Lục Châu kiểm kê lại lực lượng phi phàm còn sót trong người. Mũi tên ban nãy hắn sử dụng một phần ba lực lượng phi phàm, kết hợp với Vị Danh Cung để chém giết cao thủ thất diệp Cáp Lạc. Một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí lại hao phí một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư, tấn công ở khoảng cách gần tạo ra uy lực lớn hơn gấp bội so với mũi tên xạ kích.
Đáng tiếc, lực lượng phi phàm tuy hữu dụng nhưng lại quá ít ỏi.
Hiện tại hắn làm sao đối phó được bốn tên tướng quân trước mắt? Dùng âm công sao? Không có khả năng.
Nếu thật sự đã hết cách thì chỉ có thể sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng, đành lãng phí điểm công đức vậy.
Lục Châu cứ thế nhìn bốn tên tướng quân bằng vẻ mặt lạnh nhạt khiến bọn hắn không dám di chuyển.
“Điên rồi!”
“Tất cả đều điên rồi!”
“Ha ha ha…”
Lưu Bỉnh cười ha hả nhưng nước mắt lại chảy dài trên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận