Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1608

Lục Châu vươn tay lên trời, một đạo quang mang yếu ớt xuất hiện, vọt lên không trung như lưu tinh.
Phạm Trọng kinh ngạc hô lên: “Hằng cấp!”
Tử Lưu Ly bay ra, toàn bộ Triệu phủ bị hàn ý vô tận bao phủ, trong chớp mắt hoá thành mùa đông tuyết trắng.
Tử Lưu Ly bắn ra hàn quang. Cực Hàn Tĩnh Chỉ!
Thời gian và không gian tựa như bất động. Rắc!
Chỉ trong giây lát, toàn bộ mấy trăm cấm quân đã bị biến thành băng điêu, đồng loạt rơi ầm ầm xuống đất.
Trâu Bình và chín mươi bảy tên phi kỵ đều chỉ biết câm nín.
Bọn hắn vốn cho rằng Đại Cầm rất mạnh, thậm chí có thể so đấu với chân nhân. Nhưng bây giờ… ảo tưởng phá vỡ, đến tư cách đàm phán bọn hắn cũng không có. Trâu Bình chỉ có thể trơ mắt nhìn băng điêu rơi xuống đất, vỡ tan thành bã vụn.
Hắn sợ hãi lui về sau một bước.
“Tướng quân.”
“Ta, ta không sao.”
Khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa, trên bầu trời đã chẳng còn một cấm quân nào.
Lục Châu nhìn số điểm công đức chẳng tăng lên được bao nhiêu, đạm mạc lắc đầu: “Yếu.”
Phạm Trọng nghẹn họng.
Bọn hắn làm sao biết được, Lục Châu vì thấy đánh giết mấy trăm người mà chẳng thu được bao nhiêu điểm công đức nên mới mắng yếu.
Tại thanh liên giới, cấm quân chỉ cần ước thúc đám người phổ thông là đủ. Tầng cao hơn sẽ có chân nhân, người tự do và các đại thế lực chưởng quản.
Trâu Bình xuất thân quân nhân, từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tố chất tâm lý rất mạnh. Sau mấy hơi thở, hắn đã tỉnh táo lại, quả quyết nói:
“Người là dao thớt, ta là thịt cá, muốn chém muốn giết gì thì tuỳ ngài.”
Lục Châu liếc nhìn đám người: “Trâu Bình lưu lại. Những kẻ khác cút đi.”
Trâu Bình nghe vậy, không đợi các huynh đệ lên tiếng đã vội vàng nói: “Tất cả các ngươi cút đi!”
“Tướng quân!”
Trâu Bình đẩy lùi đám phi kỵ.
Thấy hắn kiên quyết, đám phi kỵ đành thở dài khom người rồi bay lên không trung.
Chờ bọn hắn rời đi, Trâu Bình mới thở phào một hơi.
Minh Thế Nhân nói: “Không ngờ ngươi lại là người có tình có nghĩa.”
“Tình nghĩa cái rắm gì, một đám giá áo túi cơm mà thôi. Nếu bọn hắn chết thì người khác sẽ đánh giá ta vô năng.” Trâu Bình nói.
Lục Châu lệnh cho người phong bế tu vi Trâu Bình, giải xuống giam giữ.
Lúc này Phạm Trọng mới đáp xuống đất, chắp tay nói: “Lục huynh, cửu ngưỡng đại danh!”
Lục Châu hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ta chỉ đến bái phỏng, không hề có ác ý.” Phạm Trọng đáp.
“Ngươi không phải là viện quân do Trí Văn Tử mời tới sao?” Triệu Dục nói.
Phạm Trọng trầm mặc.
Lục Châu xua tay nói: “Ngươi kính lão phu một thước, lão phu kính ngươi một trượng. Chuyện của ngươi và Trí Văn Tử lão phu không hỏi tới nữa.”
Trong lòng Phạm Trọng không khỏi mừng rỡ, lập tức cười nói: “Lục huynh rộng lượng.”
Phạm Trọng là người không giống chân nhân nhất trong số bốn vị chân nhân. Nếu không tận mắt nhìn thấy hắn thi triển thủ đoạn để bắt huynh đệ Trí Văn Tử về, đám người sẽ cảm thấy hắn có phong phạm của lão bát Chư Hồng Cộng.
Lục Châu nói: “Nếu không còn việc gì thì tiễn khách.”
Phạm Trọng hỏi chấm? chấm hỏi?
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, Lục Châu đã xoay người rời đi.
Phạm Trọng hớt hải gọi: “Ấy Lục huynh…”
“Phạm chân nhân, gia sư hành tẩu trong bí ẩn chi địa quá lâu, tinh thần và thể xác đều đã mỏi mệt, không còn hơi sức đâu mà chiếu cố tới cảm nhận của ngài.”
“Thôi vậy.” Phạm Trọng chắp tay nói với Minh Thế Nhân, “Mong ngươi nhắn cho Lục huynh, khi nào Lục huynh có thời gian, ta mời Lục huynh đến đạo trường của ta làm khách. Cáo từ.”
Hư ảnh nhoáng lên, Phạm Trọng biến mất tại chỗ.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử chật vật bay đi, bọn hắn dẫn theo một đám tu hành giả đến hỏi tội, không chỉ không có tác dụng mà còn khiến bản thân trở thành trò cười cho người khác.
Cũng may Triệu phủ cách đại đô thành không xa.
Trở lại hoàng thành, hai người lập tức thỉnh cầu được yết kiến Tần Đế.
Trong đại điện.
Tần Đế cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tần Đế không mặc long bào, mày rậm mắt to, ria mép trên môi khiến hắn trông giống như một tên đồ tể mổ heo, nhưng ánh mắt kia lại thâm thuý có thần, trời sinh đã ẩn chứa khí tức của người ngồi trên cao.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử quỳ xuống hành lễ.
Tần Đế thấy mặt mũi hai người bầm dập, máu me khắp người, vết thương chồng chất, bèn nghi hoặc hỏi:
“Hai vị ái khanh tu vi thâm hậu, vì sao lại rơi vào tình cảnh này?”
Trí Văn Tử đứng lên đáp: “Bệ hạ, dư nghiệt Mạnh phủ đã trở về.”
“Dư nghiệt Mạnh phủ?” Tần Đế giật mình.
“Năng lực của thần chỉ có bệ hạ hiểu rõ nhất. Thần dùng đầu mình để cam đoan, hậu nhân của Mạnh Minh Thị đã thật sự trở về.” Hắn dùng từ ‘hậu nhân’.
Tần Đế hỏi: “Mạnh Minh Thị chỉ có một đứa con, kẻ này chưa đến ba mươi tuổi đã qua đời, sao còn có hậu nhân nào khác?”
“Nhi tử của Mạnh Minh Thị mặc dù qua đời sớm, nhưng hắn là kẻ phong lưu, sinh ra không ít tạp chủng. Thần nhớ rõ Mạnh phủ có nuôi một số đứa nhỏ làm công trong nhà, bây giờ xem ra, rất có khả năng bọn chúng chính là dư nghiệt Mạnh phủ.” Trí Văn Tử nói.
Tần Đế khẽ gật đầu.
Trí Văn Tử tiếp tục nói: “Chính kẻ này đã giết Tây tướng quân. Ngoài ra…”
Hắn kể lại một năm một mười những chuyện xảy ra trong Triệu phủ.
Tần Đế nghe nói có chân nhân giá lâm nhưng lại biến thành người làm nền, không khỏi nhướng mày.
Ầm!
Hắn vỗ mạnh vào tay vịn, nói: “Trẫm không qua lại với bốn vị chân nhân, nhưng tên Phạm Trọng kia lại dám cùng trẫm là địch? Tu vi lão giả kia thật sự trên cả chân nhân?”
Trí Văn Tử gật đầu: “Thần cũng thật không ngờ! Thần đoán là Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính đã chết trong tay của hắn.”
Hàng chân mày Tần Đế xoắn chặt lại.
Kể xong, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử lại đồng loạt quỳ xuống, dập đầu nói:
“Chúng thần thi hành nhiệm vụ thất bại, không thể lôi hung thủ giết hại Tây tướng quân ra xử lý, xin bệ hạ giáng tội!”
“Chuyện này không trách các ngươi. Đứng lên đi.” Giọng của Tần Đế không có vẻ quá tức giận.
“Đa tạ bệ hạ.”
“Trẫm đã phái cấm quân đi tiếp ứng hai vị ái khanh. Ái khanh không gặp được sao?” Tần Đế nói.
“Cấm quân?” Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận