Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1130

Uồm !
Con cự thú dài vạn trượng nhảy lên, há chiếc mồm khổng lồ sâu hun hút như lỗ đen vũ trụ mà thôn phệ đám hải thú nhỏ, vô số hải thú bị cuốn trôi vào miệng nó, sau đó cự thú hài lòng chìm vào đáy biển.
Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn, Côn dáng khổng lồ, dài ngàn vạn dặm, hoá thân thành chim, kỳ danh là Bằng, cánh chim trải rộng, che khuất bầu trời…
Cùng lúc đó.
Trong hoàng cung Đại Viêm.
Chiêu Nguyệt đang xử lý chính sự, thái giám Lý Vân Triệu đột nhiên đi tới, khom người nói: “Công chúa, Thái hậu muốn gặp ngài.”
“Đã biết, lát nữa ta sẽ đến.”
“Tuân mệnh.”
Chiêu Nguyệt không tiếp tục đọc tấu chương mà đứng lên đi về phía Trường Thanh Cung. Đến nơi, nàng phát hiện trong và ngoài cung đang đứng đầy thị vệ.
“Tham kiến công chúa điện hạ.”
Chiêu Nguyệt phất tay, nghiêm mặt nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thái hậu cảm thấy thân thể không khoẻ nên tìm mấy vị ngự y đến. Ngự y đang chẩn trị cho Thái hậu.”
Chiêu Nguyệt khẽ nhíu mày. Thân thể Thái hậu vì sao lại đột nhiên không tốt? Nàng vội vàng đi tới, thấy Vĩnh Ninh công chúa Lưu Văn Quân đang đi qua đi lại trước cửa cung.
“Vĩnh Ninh.” Chiêu Nguyệt bước tới hỏi, “Nãi nãi thế nào rồi?”
“Không biết nữa, người bảo là bị đau đầu.”
“Để ta vào xem.”
“Vâng.” Hai người sóng vai đi vào Trường Thanh Cung.
Nhưng khi bước vào trong, các nàng phát hiện Trường Thanh Cung đã bị hai tên thị vệ mặc hắc sắc khôi giáp đứng canh chừng, tay bọn hắn cầm trường kích hoàn toàn phong toả lối ra vào.
“Đây là…” Trong lòng Chiêu Nguyệt cả kinh, lập tức tung ra một chưởng.
Hai tên thị vệ vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, mặc kệ đòn tấn công của Chiêu Nguyệt.
Cao thủ! Chiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên. Trong Trường Thanh Cung có một nam tử dáng vẻ âm nhu đang ngồi trên chiếc ghế chủ toạ mà Thái hậu hay ngồi, trên thân hắn cũng mặc hắc sắc khôi giáp, chỉ là hắn không cầm vũ khí.
Hắn đang thản nhiên nhìn hai nàng, ngón tay gõ nhẹ trên tay vịn. “Xin chào, tự giới thiệu một chút, ta họ Vu, tên Triều, là tiểu đội trưởng Hắc Ngô Vệ đến từ Hắc Tháp nghị hội.”
Sắc mặt Chiêu Nguyệt và Vĩnh Ninh lập tức trắng bệch.
“Nơi này là hoàng cung Đại Viêm, tại sao ngươi lại ở đây?!” Chiêu Nguyệt nghĩ tới lời Liên Tinh, rõ ràng còn chưa đến bảy ngày, vì sao đám người này đã đến rồi?
Vu Triều nở nụ cười ấm áp: “Thợ săn đi vào bãi chăn cừu còn cần phải xin phép đám cừu non hay sao? Cô nương, ngươi nghĩ nhiều.”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Vĩnh Ninh cau mày nói.
“Ta đã nói rồi đấy thôi.”
“Thái hậu… ngươi làm gì Thái hậu rồi?” Vĩnh Ninh căng thẳng hỏi.
“Đừng lo lắng, chúng ta luôn làm việc theo quy củ, sẽ không ra tay với kẻ yếu. Đương nhiên nếu có người trở thành chướng ngại thì lại là chuyện khác.” Vu Triều thoải mái đáp.
Chiêu Nguyệt nghi hoặc nói: “Các ngươi đến bắt ta sao?”
“Đương nhiên không phải, ta đến tìm ngươi để bàn chuyện hợp tác.” Vu Triều đáp.
“Hợp tác gì cơ?”
“Trong khoảng thời gian tiếp theo ta sẽ ở lại trong cung để giảng nguyên tắc của Hắc Tháp nghị hội cho ngươi.” Vu Triều lạnh nhạt mỉm cười.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng xuất hiện mấy tên đại nội cao thủ. Vu Triều tuỳ ý khoát tay: “Dọn dẹp một chút.”
Hai tên Hắc Ngô Vệ đứng ngoài cửa lập tức khom người đáp: “Vâng.”
Thân ảnh loé lên, đám đại nội cao thủ bên ngoài chỉ trong tích tắc đã bay ngược ra xa.
Vu Triều gật đầu nói: “Xem như là lễ gặp mặt, Hắc Ngô Vệ sẽ không hạ sát thủ, đây chỉ là một bài học nho nhỏ cho bọn hắn.”
“Hắc Ngô Vệ?” Chiêu Nguyệt nhíu mày nói, “Ngươi cũng muốn khống chế Đại Viêm?”
Nàng dùng một chữ ‘cũng’, Vu Triều nhạy bén nắm giữ được mấu chốt, lập tức giương mắt nhìn về phía Chiêu Nguyệt. “Hửm?”
“Chỉ e sẽ làm các ngươi thất vọng. Dựa vào bản lĩnh của ta, ta không thể thực hiện nổi yêu cầu của các ngươi.” Chiêu Nguyệt nói.
“Đúng là như vậy, tu vi ngươi quá yếu… Theo lý thuyết, ta nên chọn một người có tu vi gần thập diệp. Nhưng thân phận của ngươi lại rất đặc thù, việc tu hành có thể chậm rãi bồi dưỡng. Quan trọng là phải biết nghe lời.” Vu Triều nói, “Chắc ngươi chưa biết gì nhiều về Hắc Tháp nghị hội. Việc này không vội, cách tốt nhất để ếch ngồi đáy giếng nhận thức được bầu trời rộng lớn cỡ nào, chính là phá nát giếng ra.”
Vu Triều phất tay, một tên Hắc Ngô Vệ khom người với hắn rồi gọi ra pháp thân.
Toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa cao bốn mươi trượng xuất hiện lập tức phá hỏng nóc Trường Thanh Cung. Hắc sắc Tinh Bàn toả quang hoa thần bí, hắc sắc liên toạ với mười mảnh liên diệp không ngừng xoay tròn.
Vĩnh Ninh lảo đảo lùi lại hai bước rồi ngồi liệt xuống ghế, trong mắt tràn ngập kinh hãi. Chiêu Nguyệt thì bình tĩnh hơn nhiều, nàng chỉ lẩm bẩm mấy tiếng: “Thì ra lời Liên Tinh nói đều là thật…”
Chiêu Nguyệt sở dĩ bình tĩnh như vậy là vì nàng đã liên lạc với Tư Vô Nhai nhiều lần, thu hoạch được không ít tin tức từ ngoại giới, tâm lý đã được chuẩn bị đầy đủ. Dù vậy, khi pháp thân hắc liên Thiên Giới Bà Sa xuất hiện vẫn khiến nàng kinh ngạc không thôi. Đầu óc nàng lập tức vận chuyển, suy nghĩ cách ứng phó đám người này.
Vu Triều rất hài lòng trước biểu hiện của Vĩnh Ninh, nhưng vẻ bình tĩnh của Chiêu Nguyệt nằm ngoài dự đoán của hắn, bèn hỏi: “Ngươi không sợ?”
Chiêu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Vu Triều, bình thản nói: “Các ngươi không phải đến để giết người, sao ta lại phải sợ?”
“Thú vị.” Vu Triều gật đầu, “Ta thích giao tiếp với người thông minh.”
Nói xong hắn phất tay, một chiếc ghế bay tới dừng trước mặt Chiêu Nguyệt. Chiêu Nguyệt không khách khí ngồi xuống. “Ta muốn biết Thái hậu thế nào rồi?”
“Bà ta không sao, chỉ là hơi lớn tuổi một chút… Giết người là việc quá dễ dàng.” Vu Triều tươi cười nói, “Tu vi ngươi chỉ có Nguyên Thần cảnh lục diệp, về lý thuyết, loại tu hành giả không có nắm đấm lớn như ngươi rất khó có thể chưởng quản hoàng thất. Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?”
Chiêu Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Các ngươi đến đây chẳng lẽ không điều tra trước?”
“Thì ta đang làm đây.” Vu Triều ôn hoà nói.
“Chỗ dựa của ta đương nhiên là gia sư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận