Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1539

Phù phù.
Phù phù.
Tiểu Hỏa Phượng vỗ cánh, từ từ bay lên. Nó há miệng thổi ra một ngụm trọc khí, chẳng có cái gì, sau đó lại phù phù hạ xuống.
Triệu Dục lắc đầu nói: "Hỏa điểu mặc dù dáng dấp rất giống Hỏa Phượng nhưng chung quy không phải Hỏa Phượng chân chính, trời sinh Hỏa Phượng có thể ngự hỏa, khinh thường việc tới lui cùng con người, cao ngạo tôn quý."
Tiểu Diên Nhi giậm chân lầm bầm: "Nó chính là Hỏa Phượng!"
Triệu Dục lắc đầu thở dài, đi đến một bên, ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Hướng tây bắc Ngung Trung.
Một tòa cực đại phi liễn tránh đi đông đảo hung thú, xuất hiện giữa hai cây cổ thụ che trời.
"Hai vị chân nhân, chúng ta đã đến Ngung Trung."
Vù vù vù...
Trên cự liễn có rất nhiều tu hành giả bay ra, một nhóm mặc trường bào trắng, một nhóm mặc trường bào xám.
Hư ảnh Thác Bạt Tư Thành nhoáng lên, xuất hiện trên boong thuyền, nhìn về phía không trung u ám phía trước. Trước mắt hắn chính là Thiên Khải Chi Trụ xuyên thẳng qua tầng mây.
"Diệp chân nhân, xin mời." Thác Bạt Tư Thành nói.
Diệp Chính chắp tay đi ra, nhìn Thiên Khải Chi Trụ rồi nói: "Nếu có thể đạt được một chút kỳ ngộ thì tốt rồi."
"Kỳ thực cho dù bọn hắn không đến, ta cũng tới Ngung Trung." Thác Bạt Tư Thành nói.
Diệp Chính gật đầu: "Thác Bạt huynh có biết rõ bọn hắn đang ở đâu không?"
Cho dù là Ngung Trung thì diện tích cũng rất lớn, vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Thác Bạt Tư Thành nói: "Mặc kệ bọn hắn ở đâu, bọn hắn nhất định cũng sẽ tìm cách tiếp cận Thiên Khải Chi Trụ. Chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là đủ."
"Ngươi không sợ chọc giận thủ hộ giả quanh Thiên Khải Chi Trụ?" Diệp Chính nói.
"Chúng ta đi ngang qua mà thôi..."
Phi liễn lao về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Sau khi bọn hắn xuyên qua mấy chục toà sơn phong ngập trong mê vụ lượn lờ, không gian xuất hiện rõ ràng cảm giác gợn sóng.
Thác Bạt Tư Thành lộ ra tiếu dung, đến bên cạnh bánh lái đánh ra một chưởng.
Ông ! nguyên khí cấp tốc bao khỏa cả toà cự liễn, tiếng vù vù vang lên, phi liễn biến mất tại chỗ, một giây sau xuất hiện tại vị trí cách đó ngàn mét.
Hai ngày trôi qua.
Lục Châu nghe dưới đất truyền đến thanh âm tán loạn.
"Các chủ, hắn nhịn không được rồi." Khổng Văn nói.
Lục Châu mở to mắt, kiểm tra lại lực lượng thiên tướng. Có Tử Lưu Ly trợ giúp, thời gian ba ngày đã đủ để khôi phục toàn bộ lực lượng.
Lục Ngô cũng đứng lên. Tất cả mọi người đều nhìn về phía cây cổ thụ.
Thời gian ba ngày có nghĩa là gì?
Nghĩa là cổ thụ đã mất đi 15.000 ngày thọ mệnh, tức là khoảng bốn mươi mốt năm.
So với thọ mệnh ẩn chứa bên trong Trấn Thọ Thung, con số này thật không đáng nhắc tới, nhưng đối với Trấn Nam Hầu mà nói thì đúng là không thể tha thứ.
Rầm.
Trấn Nam Hầu rốt cuộc không nhịn được nữa, dây leo điên cuồng sinh trưởng bắn ra, cấp tốc đào bới dưới đất, nhưng không cách nào tìm thấy Trấn Thọ Thung.
Trấn Nam Hầu gầm thét: "Trả thọ mệnh lại cho ta!"
Thanh âm khàn khàn vang vọng giữa thiên địa.
Còn ở một phía xa xôi khác bên kia Thiên Khải Chi Trụ, hai đại chân nhân trên phi liễn hăng hái thưởng thức cự trụ, không mảy may phát hiện được động tĩnh bên này.
Trấn Nam Hầu điên cuồng sinh trưởng, hoa cỏ thụ mộc bốn phía đều nhanh chóng sinh trưởng theo. Tất cả cổ thụ đều hưởng ứng với lời kêu gọi của Trấn Nam Hầu.
Lục Châu hờ hững nói: "Không biết tốt xấu."
Ầm!
Một chưởng rơi xuống.
Gợn sóng kim sắc dập dờn đánh ra, thụ mộc bốn phía đang điên cuồng sinh trưởng đột nhiên bị đình trệ.
Trấn Thọ Thung cấp tốc bành trướng. Tốc độ lưu chuyển từ năm nghìn lần lại cấp tốc tăng lên.
Sáu nghìn lần, bảy nghìn lần... Tám nghìn lần!
Phía trên Trấn Thọ Thung, không gian xuất hiện một vòng xoáy cỡ nhỏ.
Vòng xoáy kia cấp tốc hấp thu sinh mệnh bốn phía.
Lục Châu cảm thấy tầng ngoài của Trấn Thọ Thung cũng biến hóa, lúc này hắn khống chế Trấn Thọ Thung, tốc độ xoay tròn của Trấn Thọ Thung tăng lên, vòng xoáy lập tức tăng cường...
"Hóa ra là dùng như thế này."
Một khi vòng xoáy hình thành thì có thể lợi dụng vòng xoáy để hội tụ thọ mệnh.
Đương nhiên, cái này cần có lực khống chế cực mạnh, cũng rất tiêu hao nguyên khí.
Hoa cỏ thụ mộc trên mặt đất tức tốc khô héo khiến ai nhìn thấy cũng phải kinh ngạc.
"Đủ rồi."
Cổ thụ phát ra âm thanh, dây leo cấp tốc thu lại.
Lục Châu chắp tay nói: "Ngươi có chịu phục không?"
Trấn Nam Hầu nói: "Phục."
"Rất tốt."
Lục Châu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ: "Trận pháp nơi này đều do ngươi bố trí?"
"Bản hầu không có rảnh như vậy, là lão yêu nữ Thiên Ngô làm. Ả ta muốn vây khốn bản hầu..." Trấn Nam Hầu nói.
"Lão yêu nữ Thiên Ngô?" Lục Châu nghi hoặc.
Lúc này, dây leo của cổ thụ mang theo Hỏa Liên, Tuyết Liên và Huyết Nhân Tham ném tới.
Lục Châu tiện tay vung lên, những vật kia cấp tốc bay vào trong tay hắn. Hắn giao cho Minh Thế Nhân cất giữ, hai mắt Triệu Dục nhìn đăm đăm, nước bọt chảy ròng ròng.
Trấn Nam Hầu nói: "Những vật này xem như đền bù cho các ngươi. Hãy giúp bản hầu giết lão yêu nữ kia. Bản hầu nhất định sẽ trọng tạ."
"Ngươi rất hận Thiên Ngô?"
"Cả đời là địch, bản hầu muốn cùng ả đấu đến kiếp sau!"
Đám người không còn gì để nói.
Rốt cuộc thì thù oán từ đâu mà ra?
"Thu hồi Trấn Thọ Thung của ngươi đi." Trấn Nam Hầu nói.
Lục Châu lắc đầu: "Trấn Thọ Thung sẽ lưu lại nơi này... nhưng ta sẽ điều chỉnh tốc độ lưu chuyển của nó."
"Bản hầu nói sẽ giữ lời, sao ngươi có thể..."
"Lão phu luôn luôn như vậy, không thì lão phu để nó chậm rãi hút khô ngươi." Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh nhìn cổ thụ, nói bổ sung, "Lão phu có đầy đủ kiên nhẫn và thời gian."
Ưu thế hiện tại đều nằm trong tay Lục Châu. Nhất định phải ổn định tình hình trước rồi tính.
"Được." Trấn Nam Hầu vô cùng uất ức nói.
Dây leo tiếp tục co lại. Co lại đến khi trở nên bình thường không khác gì những gốc cổ thụ khác, không còn chút nào bộ dáng của một tu hành giả cường đại.
"Đi thôi."
Lục Châu chắp tay đi tới gần cổ thụ.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung theo sát phía sau. Những người khác cũng đi theo.
Lúc đến dưới cây, Triệu Dục nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương nhìn cổ thụ, sợ nhánh cây quất chết mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận