Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1744: Hoàn Hình hồ

Khổng Văn nói: “Đây là đội ngũ của Đế Nữ Tang mà. Kỳ lạ thật…”
Chư Hồng Cộng lườm hắn một cái: “Làm hết cả hồn.”
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.” Khổng Văn cười hì hì đáp.
Chỉ có Lục Châu biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn về phương bắc, nhẹ giọng nói: “Tránh né mũi nhọn có lẽ không phải là chuyện xấu.”
Tám giây vừa rồi đã là cực hạn của Lục Châu, cho dù là Trần Phu cũng khó có thể làm được. Lục Châu sử dụng thủ đoạn của đại chân nhân, toàn bộ lực lượng Thiên Tướng và thánh vật Thời Chi Sa Lậu mới có thể kéo dài được bấy nhiêu thời gian.
“Sao ta lại cảm thấy hốt hoảng nhỉ?” Chư Hồng Cộng lầm bầm.
“Không phải ảo giác đâu, chắc đệ bị sư phụ đánh đó.” Vu Chính Hải vỗ vai hắn nói.
Vu Chính Hải xoay lại nói với mọi người: “Nghỉ ngơi tại chỗ đi, tập trung đề thăng tu vi. Mệnh Cách Chi Tâm nhiều như vậy còn định lãng phí thời gian đến bao giờ?”
Lão đại phát uy, đám người không dám tiếp tục thảo luận nữa, ai nấy đều tản ra tìm một vị trí thích hợp để tu hành.
Tần Nại Hà đến bên cạnh Lục Châu, thấp giọng hỏi: “Các chủ, ta luôn cảm thấy có gì đó rất lạ, tựa như mình đã bỏ qua chuyện gì.”
“Ngươi cảm giác được?” Lục Châu nhìn hắn thật kỹ.
Tần Nại Hà gật đầu.
Thời Chi Sa Lậu khiến thời gian dừng lại, chỉ có tu hành giả đã ngộ đạo mới cảm giác được, đồng thời có thể triệt tiêu hiệu quả của nó. Chẳng hạn như Thời Chi Sa Lậu làm thời gian dừng lại 8 giây, tiểu chân nhân đã lĩnh ngộ được thời gian chi đạo sẽ chống đỡ được khoảng 1 giây, cũng tức là hắn bị bất động 7 giây.
Nói cách khác, Tần Nại Hà đã lĩnh ngộ được đạo lực lượng.
“Ngươi mở Mệnh Cách thứ mười tám rồi?” Lục Châu hỏi.
Tần Nại Hà cười đáp: “Nhờ có Lam Thuỷ Tinh Các chủ tặng, được khí tức Thái Hư bồi đắp, ta đã thuận lợi khai Mệnh Cách thứ mười tám, Mệnh Cung cũng nở rộng ra.”
Lục Châu gật đầu khen ngợi: “Rất tốt, Ma Thiên Các lại có thêm một vị chân nhân.”
Đám người chấn kinh nhìn Tần Nại Hà. “Chân nhân?”
“Chúc mừng Tần huynh đệ!” Khổng Văn bước tới chắp tay nói.
Những người khác cũng đồng loạt lên tiếng chúc mừng. Địa vị của chân nhân rất cao, nhiều năm như vậy trong thanh liên giới cũng chỉ có bốn vị.
Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính chết đi, lại sinh ra một Tần Nại Hà. Đây có lẽ là thiên ý.
“Được các vị ưu ái, ta có được ngày hôm nay cũng đều do Các chủ chiếu cố. Sau này có việc cần đến ta mọi người cứ việc nói nhé.” Tần Nại Hà cười đáp.
“Không kiêu ngạo chút nào sao?” Minh Thế Nhân vù một tiếng xuất hiện bên cạnh hắn.
“Tứ tiên sinh nói đùa rồi, ta sao có thể là loại người đó.”
Đáp người gật đầu tán thưởng.
Chân nhân xuất hiện càng kích thích mọi người thêm khắc khổ tu hành. Ai nấy đều chuyên chú tu luyện.
Sáng hôm sau.
Lực lượng Thiên Tướng đã khôi phục, Lục Châu dẫn theo đoàn người tiếp tục di chuyển về phía Kê Minh.
Dọc theo đoạn đường này, mọi chuyện đều rất thuận lợi, không có thánh thú xuất hiện, cũng không có hung thú nào làm khó được Ma Thiên Các.
Dưới trạng thái buồn tẻ vô vị này, đám người lại trải qua hai tháng vừa đi vừa nghỉ chân tu hành, khoảng cách đến Thiên Khải Chi Trụ đã không còn xa.
Nhan Chân Lạc tiến lên báo cáo tài nguyên thu hoạch được sau hai tháng:
“Chúng ta đã thu hoạch được 25 viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, 65 viên cao đẳng, 156 viên trung đẳng, 3 khối Huyền Vi Thạch, 5 cây Huyền Mệnh Thảo…”
Lục Châu gật đầu: “Phân phối Mệnh Cách Chi Tâm cho người nào cần đi.”
“Vâng.”
Trong hai tháng này, Lục Châu chỉ sử dụng một viên Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương để tấn thăng lên hai mươi Mệnh Cách.
Hơn hai tháng nay, các thành viên Ma Thiên Các cũng đã tăng tu vi lên một chút.
Lúc này, bốn huynh đệ Khổng Văn từ xa bay về, đáp xuống trước mặt Lục Châu bẩm báo: “Các chủ, tiến về phía bắc thêm ba mươi dặm sẽ đến Thiên Khải Chi Trụ. Đây là địa đồ thuộc hạ vừa vẽ sơ lược.”
Đám người vây tới xem.
“Hoàn Hình hồ?” Nhan Chân Lạc nhìn về phía hồ nước trên bản đồ.
“Quanh Thiên Khải Chi Trụ đều có hồ. Cái hồ hình vành khuyên này tương đối đặc biệt, nó rộng ngàn trượng, ở giữa có một cây Tang thụ rất lớn, hẳn là nơi Đế Nữ Tang ở. Nếu muốn đến Kê Minh, ta đề nghị đi vòng qua Hoàn Hình hồ.”
Mọi người gật đầu.
Lục Châu nhớ tới Đế Nữ Tang, bèn hỏi: “Rốt cuộc Đế Nữ Tang là người hay là thần thi?”
“Suốt bao nhiêu năm nay tu hành giới đều gọi nàng là thần thi… Nhưng cụ thể thế nào thì không có mấy người từng gặp được.”
Tiểu Diên Nhi thầm nói: “Sư phụ, đồ nhi cũng cảm thấy nên đi vòng qua thì hơn.”
Lục Châu quay đầu nhìn Tiểu Diên Nhi nói: “Vậy thì đi vòng.”
Nói xong, Lục Châu bay lên lưng Bạch Trạch. Đoàn người Ma Thiên Các cũng leo lên lưng toạ kỵ, phi hành về phương bắc.
Trên vách đá, Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ cao ngất trong mây mù.
“Rốt cuộc cũng đến Kê Minh.” Khổng Văn nói, “Đây cũng là nơi gần với hồng tuyến nhất.”
Lục Châu hỏi: “Hoàn Hình hồ ở đâu?”
“Nằm ở phía tây cách đây trăm dặm.”
Lục Châu cảm thấy trăm dặm là quá gần. Thiếu nữ kia trông không giống thần thi mà lại giống một con người có ý thức đàng hoàng. Một khi xảy ra chiến đấu, nàng ở gần như vậy chắc chắn sẽ chú ý đến bên này.
Nhưng nếu nàng không phải thần thi thì thẻ Một Kích Chí Mạng lại có thể trấn trụ nàng.
“Dẫn đường.” Lục Châu nói.
Khổng Văn gật đầu, bốn huynh đệ đồng loạt bay về phía trước.
Từ sau khi gia nhập Ma Thiên Các, bốn người bọn họ tận tâm tận lực làm việc không quản mệt nhọc nên rất được mọi người tán đồng và tôn trọng.
Khổng Văn lấy ra rất nhiều ấn phù truy tung, ấn phù tản ra tám hướng.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía cây cổ thụ chọc trời sau lưng, bắt đầu phân phó:
“Hoa Vô Đạo, Hoa Nguyệt Hành, hai người các ngươi đứng trên cao quan sát. Nếu có hung thú dị động thì lập tức giết chết không tha. Phải ưu tiên bảo vệ mình.”
“Tuân mệnh!” Hai người phối hợp vừa công vừa thủ sẽ tạo ra hiệu quả tốt nhất.
“Triệu Hồng Phất, ngươi tìm một chỗ bí mật gần đây xây dựng phù văn thông đạo. Bản toạ cho ngươi ba ngày, có thể hoàn thành được không?” Lục Châu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận