Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 836

Đây chính là ưu thế về cảnh giới và pháp thân. Trừ phi có thể phối hợp với vũ khí thiên giai để áp chế đối thủ không thể sử dụng pháp thân, nếu không khi pháp thân xuất hiện, thất diệp muốn chiến thắng bát diệp là việc khó như lên trời.
Lần này, Giải Khai nhảy lên không trung đánh đòn phủ đầu. “Ai bảo ngươi nhiều chuyện, hôm nay ta giải quyết ngươi trước!”
Pháp thân kim liên bát diệp lại bay về phía Tiểu Diên Nhi. Các bát diệp khác muốn đứng lên giúp nàng nhưng độc tố đã xâm nhập toàn thân khiến bọn họ không cách nào động đậy.
“Cửu tiên sinh chạy mau!”
“Cửu tiên sinh hãy mặc kệ bọn ta… chạy mau!”
Giải Khai tuy đã bị Chư Thiên Nguyên đánh bị thương nhưng tại nơi này hắn vẫn là người mạnh nhất. Chỉ một mình Tiểu Diên Nhi thất diệp sao có thể là đối thủ của hắn.
Khi pháp thân vừa lao đến !
“Cửu sư tỷ!”
Ầm! Một toà pháp thân hồng liên lướt đến trước mặt Tiểu Diên Nhi, pháp thân kim liên bát diệp đánh bay cả hai người.
Giải Khai thất thanh hô lên: “Hồng liên!”
Các vị bát diệp khác cũng nhìn thấy cảnh này. Sao lại là hồng liên? Ma Thiên Các có tu hành giả hồng liên?!
Tiểu Diên Nhi đỡ lấy Hải Loa, đồng thời điều khiển pháp thân thất diệp miễn cưỡng ổn định thân hình hạ xuống.
Giải Khai kích động nói: “Đúng là phát hiện lớn, không ngờ Ma Thiên Các mà người người kính sợ lại đi chứa chấp tu hành giả hồng liên!”
Hiện nay trong tu hành giới ai ai cũng biết tu hành giả hồng liên là kẻ xâm nhập. Tuy không rõ bọn hắn từ đâu đến nhưng chẳng ai có hảo cảm đối với hồng liên. Đặc biệt là sau khi Khương Văn Hư chết, những người biết rõ nội tình lại càng thêm căm hận hồng liên giới.
Giải Khai tiến về phía Hải Loa và Tiểu Diên Nhi.
“Chờ đã.” Chư Thiên Nguyên đột nhiên ngồi dậy.
“Hả?”
“Ngươi muốn bản bút ký kia phải không?” Chư Thiên Nguyên hỏi.
“Đúng vậy… Giao ra bản bút ký, ta sẽ rời đi ngay.” Giải Khai đáp.
Chư Thiên Nguyên yếu ớt nói: “Ngươi lại đây, ta đưa cho ngươi.”
Giải Khai nào dám đi tới, hiện tại hắn cực kỳ kiêng kỵ đến gần các vị bát diệp, bèn quay sang nói với Tiểu Diên Nhi: “Vậy ta xem xem ai có thể chịu được đến cùng!”
Tiểu Diên Nhi mang theo Hải Loa bay về phía Ma Thiên Các với tốc độ cực nhanh. “Có giỏi thì đuổi theo ta đi!”
“Đồ trẻ con, sao ta có thể bị ngươi lừa được chứ.”
Giải Khai nhìn về phía Chư Thiên Nguyên và các vị bát diệp khác. Chỉ cần chờ thêm chút nữa, bọn họ sẽ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Cùng lúc đó.
Phía nam dòng Độ Thiên Giang, đám người Ma Thiên Các và tu hành giả Đại Viêm đều nhìn thấy một chưởng ấn cực lớn.
“Đó là cái gì?”
“Chưởng ấn của Các chủ?” Có người tinh mắt đã nhận ra.
Các tu hành giả lập tức nhanh chân bay về phía đó. Bọn họ phi hành dưới tầng trời thấp, men theo đường viền của hố sâu, vừa bay vừa quan sát. Ai nấy đều bị chưởng ấn khổng lồ này làm cho kinh hãi.
“Đây… chưởng ấn này… có phải là quá khoa trương rồi không?” Không ai không cảm thấy sợ hãi.
Hồ lô của Phan Ly Thiên xoay tròn trên không trung, hắn nhấc tay thu hồi hồ lô, khẽ nói: “Khí tức của chưởng ấn này hoàn toàn trùng khớp với khí tức của Các chủ.”
Đám người nhìn mà kinh hồn táng đảm.
“Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết ta cũng không tin… Chưởng ấn này là chưởng ấn khổng lồ nhất mà ta từng thấy!” Có tu hành giả cảm thán nói.
“Mau nhìn kìa!”
Mọi người lập tức nhìn vào khu vực trung tâm hố sâu. Nơi đó có một bộ thi thể huyết nhục mơ hồ, hai tay vỡ vụn, thân thể và ngũ quan bị đánh bẹp dí, tăng y trên thân tàn tạ không chịu nổi.
“Là tên ẩn nấp trong cỗ quan tài đỏ có phải không? Cao thủ cửu diệp của Phật môn?”
“Chính hắn không sai! Người này đã bị Các chủ đánh giết bằng một chưởng!”
Đám người Ma Thiên Các đều đã được tận mắt chứng kiến mấy lần Lục Châu dùng một chưởng đánh giết kẻ địch, đặc biệt là khi giết Khương Văn Hư, chưởng ấn khi đó cũng rất lớn.
Chỉ có một điểm khác biệt, đó là chưởng ấn này thật sự khổng lồ đến mức không hợp với lẽ thường.
“Quá tốt rồi! Chỉ đáng tiếc chúng ta không được tận mắt thấy uy lực của cửu diệp!” Các tu hành giả lộ vẻ tiếc nuối.
Tư Vô Nhai quan sát bốn phía. Đoan Mộc Sinh thấy vậy tiến đến bên cạnh hắn, khẽ hỏi: “Thất sư đệ, đệ có nhìn ra manh mối gì không?”
Sư phụ đã chiến thắng, vậy người đâu?
Tư Vô Nhai lắc đầu đáp: “Sư phụ sẽ không gặp chuyện gì… Cho dù lão nhân gia người không địch lại cũng có thể nhanh chóng rời khỏi đây.”
Minh Thế Nhân bay tới, thở dài nói: “Tính tình của sư phụ đệ còn không hiểu sao? Lão nhân gia người từ xưa tới nay chưa bao giờ chạy trốn. Hầy… không phải ai cũng thông minh như ta đâu.”
Lúc này Phan Trọng và Chu Kỷ Phong từ xa bay tới, mang theo hai món đồ trên tay.
“Thất tiên sinh, nhìn này !”
Đám người lập tức quay sang, đó là hai mảnh vỡ của Thiên Toa, trên thân nó vẫn lấp lánh hồng quang cực kỳ bắt mắt.
Mọi người vây lại quan sát Thiên Toa, Tư Vô Nhai cẩn thận dò xét nó. Trong số đám người ở đây, chỉ có mình Tư Vô Nhai từng nghiên cứu về khí cụ vận chuyển. Khi nhìn thấy đường vân trên thân Thiên Toa, trong lòng Tư Vô Nhai run lên, thảng thốt nói:
“Trên đời này có loại khí cụ vận chuyển thần kỳ như vậy thật sao?”
“Khí cụ vận chuyển?” Mọi người nghi hoặc không hiểu.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong bèn kể lại sự tình liên quan đến khí cụ vận chuyển cho mọi người nghe, ai nấy đều âm thầm lấy làm kỳ lạ.
“Nếu thật là vậy, sự phát triển của hồng liên giới đã cao đến mức chúng ta không cách nào tưởng tượng được.”
Tư Vô Nhai gật đầu. “Không chỉ như thế, chất liệu đặc thù và trận văn chế tạo nên khí cụ vận chuyển này phức tạp hơn Thập Tuyệt Trận gấp mấy lần. Nghe nói khi Khương Văn Hư sống ở Đại Viêm cũng phải hao tốn cả trăm năm mới khắc hoạ ra Thập Tuyệt Trận.”
“Mất trăm năm mới tạo ra được khí cụ vận chuyển? Chẳng trách nó lại rắn chắc như thế.” Mọi người thán phục đến cực điểm.
Tả Ngọc Thư khinh thường nói: “Bây giờ vẫn bị huynh trưởng phá vỡ đó thôi…”
Đúng là thế thật.
Mọi người nhìn vết cắt trên thân Thiên Toa, vết cắt cực kỳ chỉnh tề và gọn gàng, rõ ràng là bị một kiếm chém ra làm đôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận