Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1474

Tần Nại Hà nín thở, lời muốn nói kẹt lại trong cổ họng không thể thốt ra nửa câu, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn Tần Mạch Thương đã hoàn toàn tắt thở.
Kỳ thực hắn rất không thích loại người như Tần Mạch Thương. Trong các đại gia tộc thanh liên giới, người như Tần Mạch Thương không nhiều, đại gia tộc có nội tình chân chính đều rất chú trọng vào việc giáo dục thế hệ trẻ, cho dù bọn họ có cảm giác ưu việt cũng sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài.
Tần Mạch Thương không giống những người khác, từ nhỏ đã bị phủng trong lòng bàn tay, tuổi còn trẻ đã mười Mệnh Cách, lại thêm phụ mẫu không biết cách quản giáo nên mới tạo thành tính cách như ngày hôm nay.
Cũng chính vì thế, Tần chân nhân mới sắp xếp cho Tần Nại Hà hầu cận Tần Mạch Thương. Tuổi tác của Tần Nại Hà lớn hơn hắn, lại là người biết tiến thoái, hẳn sẽ từ từ rèn giũa được Tần Mạch Thương. Đáng tiếc, Tần Nại Hà lại không cách nào cứu được hắn nữa.
“Nại Hà à Nại hà…” Tần Nại Hà bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta vốn cho rằng có lần giáo huấn này, nhân sinh của hắn sẽ thay đổi theo hướng tốt hơn. Lục tiền bối, vì sao lại làm thế?”
Lục Châu cũng lắc đầu nói: “Không biết ngươi có nghe qua hai câu nói này chưa.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
“Chó không đổi được thói quen ăn cứt. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Là một người xuyên không, Lục Châu đã có được kinh nghiệm và tâm đắc này từ ba mươi năm sống trên Địa Cầu. Trong nhà không biết dạy dỗ, xã hội sẽ thay họ dạy con.
“Nhưng mà Lục tiền bối, hắn còn sống ta mới còn sinh lộ.” Tần Nại Hà khó chịu nói.
Nếu Tần Mạch Thương còn sống, hắn còn có thể cầu tình với Tần chân nhân, thậm chí tự mình đi bí ẩn chi địa tìm về Huyền Mệnh Thảo. Nhưng mà bây giờ… thật sự đã bức hắn đến tuyệt lộ. Cho dù Tần chân nhân hiểu lý lẽ cũng khó có thể khoan thứ cho đại tội này, huống chi các trưởng lão khác của Tần gia cũng cực kỳ coi trọng Tần Mạch Thương…
“Sinh tử của ngươi thì liên can gì đến lão phu?” Lục Châu hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, sinh tử của ngươi thì mắc mớ gì đến sư phụ ta chứ? Thật là không hiểu nổi mà. Hơn nữa, người là do ngươi dẫn tới, giết đệ tử Vân Sơn, sư phụ ta không dùng một chưởng chụp chết ngươi đã là nhân từ nương tay rồi.” Tiểu Diên Nhi nói.
Đám người gật đầu. Nói hay lắm!
Biểu tình trên mặt Tần Nại Hà xoắn xuýt không thôi.
“Thôi vậy… sống chết có số. Cáo từ.”
“Chờ đã.”
Tư Vô Nhai đi tới phía trước boong tàu nói: “Theo lý mà nói, ngươi là địch nhân của chúng ta. Gia sư không xuống tay với ngươi là vì thấy ngươi có ba phần thức thời. Tần Mạch Thương đã chết rồi, ngươi định làm thế nào?”
“Bí ẩn chi địa rộng lớn như vậy, luôn có đất dung thân cho ta.” Tần Nại Hà đã chuẩn bị xong tinh thần bốn bể là nhà.
“Ngươi hiểu sai ý ta.”
Tư Vô Nhai nói, “Tần Mạch Thương chết, Tần gia sẽ không từ bỏ ý đồ. Mâu thuẫn giữa Tần gia và Ma Thiên Các vừa mới bắt đầu, mà ngươi là người khởi xướng. Gia sư sao có thể thả ngươi rời đi?”
Tần Nại Hà cạn lời.
Hắn không kìm lòng được, lui về sau một bước, tầm mắt chuyển từ Tư Vô Nhai sang Lục Châu:
“Tiền bối muốn đuổi tận giết tuyệt? Cho dù ngài giết ta thì mâu thuẫn với Tần gia cũng không thể giải trừ.” Hắn thở dài lắc đầu, “Ngài không nên giết Tần Mạch Thương mới phải.”
Lục Châu hừ một tiếng. “Tần Nại Hà.”
Tiếng gọi này khiến Tần Nại Hà giật bắn người.
Giọng Lục Châu trầm bổng du dương: “Ngươi cho rằng lão phu sẽ e ngại Tần chân nhân?”
Tần Nại Hà như bị sét đánh, trong phút chốc thể hồ quán đỉnh.
Chú thích: thành ngữ thể hồ quán đỉnh có ý ví von một người đột nhiên được khai sáng trí tuệ, minh ngộ về một việc nào đó. Hết chú thích.
Hắn gần như không chú ý đến sự thật này… Vị lão nhân trước mặt có tu vi cao thâm biết bao, thủ đoạn lại doạ người, nếu không đã không tự tin đánh giết hai đại quỷ bộc và Tần Mạch Thương. Tuy thủ đoạn có chút khó hiểu nhưng phần tự tin này chỉ chân nhân mới có thể có được.
Lục Châu tiếp tục nói: “Còn nhớ ước hẹn ba tháng trước không?”
Tần Nại Hà đáp: “Đương nhiên nhớ rõ… Ngài đã thua. Hiện tượng mất cân bằng xuất hiện nghĩa là hỗn loạn đã mở, đường ngăn cách giữa đôi bờ không còn tồn tại. Ta nghĩ cân bằng giả cũng đã xuất hiện.”
Hiện tượng mất cân bằng?
Lục Châu lắc đầu nói: “Là ngươi thua.”
“Cân bằng giả tuyệt không hề xuất hiện.” Lục Châu nói.
Tần Nại Hà á khẩu không trả lời được.
Minh Thế Nhân nói bổ sung: “Đạo lý này rất đơn giản. Nếu cân bằng giả xuất hiện thì đã đi ra giải quyết hiện tượng mất cân bằng rồi.”
Tần Nại Hà nói:
“Ta nghe một số trưởng giả nói, mỗi địa phương đều sẽ có cân bằng giả xuất hiện, thực lực bọn họ có mạnh có yếu. Có người mạnh hơn chân nhân, cũng có người yếu hơn Thiên Giới Bà Sa… Chỉ là, có một điều ngài đã nói đúng, trong hiện tượng mất cân bằng lần này, bọn họ không đến.”
Sau đó hắn chắp tay thi lễ nói: “Ta thua rồi.”
Lục Châu đứng lên, chắp tay sau lưng. “Ngươi còn nhớ tiền đặt cược là gì không?”
“Có sao?” Tần Nại Hà gãi đầu.
Hình như chưa nói tới tiền đặt cược bao giờ mà? Hơn nữa lúc đó hắn chỉ thuận miệng nói một câu, sao bây giờ lại lòi ra tiền đặt cược?
“Nếu không có tiền cược, lão phu lãng phí thời gian đấu khẩu với ngươi làm gì?”
Tần Nại Hà suy nghĩ, hẳn là do trước đó hắn đã quên mất, bèn đáp: “Được rồi, vậy tiền đặt cược là gì? Chỉ cần trong khả năng của ta, ta sẽ đáp ứng ngài.”
Lục Châu nói:
“Lão phu không làm khó ngươi. Ít nhất mười khối Huyền Vi Thạch và mười phần Huyền Mệnh Thảo.”
Tần Nại Hà nghe vậy, kịch liệt lắc đầu: “Lão tiền bối, ngài không phải đang khó xử ta sao? Đừng nói là đi tìm mười phần, cho dù là một phần cũng đã khó như lên trời!”
Lục Châu lấy trong tay áo ra một khối Huyền Vi Thạch, nói: “Khó như lên trời?”
Phịch !
Chư Hồng Cộng tựa vào thân liễn, ngã ngồi xuống đất.
“Ngốc tử, đệ làm gì đó?” Minh Thế Nhân trợn mắt hỏi.
“Không.. không có gì… đệ chỉ hơi choáng thôi, không ngờ sư phụ lại có Huyền Vi Thạch. Thứ này là đồ tốt nha! Cơ mà… trông khá quen.” Chư Hồng Cộng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận