Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1093

Đế Giang hoảng hốt thét lên chói tai, bốn cái cánh vỗ phần phật không ngừng tạo thành từng đạo tàn ảnh. Với tu vi của Lục Châu và Nhan Chân Lạc mà cũng chỉ nhìn thấy tàn ảnh, có thể hiểu tốc độ của Đế Giang nhanh đến bậc nào.
Đế Giang chật vật né tránh đạo tiễn cương thứ tư, tiễn cương lại bay thành hình vòng cung lượn trở lại, nhưng đúng lúc này đạo tiễn cương thứ năm bỗng tăng tốc ghim thẳng vào cánh nó.
Phập!
Đế Giang kêu thảm một tiếng, tốc độ giảm xuống nhưng vẫn nhanh như thiểm điện, thân ảnh nó loé lên chui tọt vào rừng cây rồi im hơi lặng tiếng không tạo ra chút động tĩnh nào nữa.
Nhan Chân Lạc nhìn về phía Lục Châu, khẽ nháy mắt. “Lục huynh.”
“Được.” Lục Châu phối hợp, hai người một trái một phải hạ xuống, thân ảnh lấp loé bay về phía Đế Giang. Nơi này không phải Thạch Lâm Trận, chỉ dựa vào một người mà đòi bắt Đế Giang thì khó như lên trời.
“Súc sinh, ngươi trốn không thoát.” Nhan Chân Lạc hạ xuống đứng trước mặt Đế Giang.
Thân thể Đế Giang không lớn, chỉ tầm cỡ một con trâu chứ không khổng lồ như các loại cự thú khác. Lúc này nó đã thu cánh lại trùm kín người, nằm bẹp dưới đất, toàn thân phát run.
Nhan Chân Lạc vung tay, đạo đạo ấn phù bay ra.
“Chờ một chút.” Lục Châu đột nhiên ngăn lại.
“Lục huynh?” Nhan Chân Lạc nghi hoặc, lúc này mà không động thủ thì đừng hòng bắt được Đế Giang.
Lục Châu nói: “Hình như nó đã chịu phục tùng.”
Khi Lục Châu nhìn thấy tư thế này của Đế Giang, hắn lập tức nghĩ tới lúc nhỏ khi còn sống ở Địa Cầu hắn đuổi bắt gà trống. Khi con gà trống không còn chỗ nào để trốn, nó sẽ nằm bẹp dưới đất, hai cánh rụt lại bao phủ toàn thân… Điều này có nghĩa là nó đang sợ hãi, không dám trốn nữa.
“Phục tùng rồi?” Nhan Chân Lạc không có kinh nghiệm về khoản này. Trước đây khi thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm hắn đều phải đánh giết Mệnh Cách thú.
“Đế Giang nhanh nhẹn như vậy, có thể thu làm toạ kỵ không?” Lục Châu hỏi.
“E là không được, Đế Giang không thích hợp dùng làm toạ kỵ. Tốc độ của nó quá nhanh, tu hành giả ngồi trên người nó muốn không rơi ra thì phải hao phí rất nhiều nguyên khí. Hơn nữa Đế Giang vốn không nhận chủ, khi trưởng thành sẽ trở nên lăng lệ hung hãn, giết hại con người. Giết nó để lấy Mệnh Cách Chi Tâm mới là phương pháp tốt nhất. Chúng ta không thể nhân từ với hung thú, sự xuất hiện của chúng nó vốn là để xâm chiếm con người.” Nhan Chân Lạc nói.
“Có lý.” Lục Châu gật đầu đi về phía Đế Giang, khẽ thở dài. “Súc sinh, vận mệnh của ngươi đã như vậy, không thể oán trách ai.”
Khi Lục Châu nâng tay vừa định động thủ, Đế Giang đột nhiên buông cánh, há mồm ra. Bụng nó rung động không ngừng, một viên băng tinh toả quang mang rực rỡ từ miệng nó bay ra ngoài.
Lục Châu tiện tay vung lên, Mệnh Cách Chi Tâm bay vào lòng bàn tay hắn.
Cạp cạp !
Đế Giang kêu lên hai tiếng như đang khẩn cầu.
Nhan Chân Lạc không khỏi kinh ngạc: “Con súc sinh này lại biết chủ động giao ra Mệnh Cách Chi Tâm… Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ!”
Nhan Chân Lạc làm công việc thu thập Mệnh Cách Chi Tâm đã ngàn năm nay. Trong ngàn năm qua hắn chưa từng nhìn thấy con hung thú nào biết chủ động giao ra Mệnh Cách Chi Tâm. Đế Giang đúng là rất đặc thù, nhưng đặc thù tới mức này thì không ai ngờ được.
“Đế Giang?” Lục Châu nhìn nó đang khẩn cầu, trong lòng khẽ động.
Nhan Chân Lạc lắc đầu. “Lục huynh, con hung thú này không nên giữ lại, để ta diệt trừ nó.”
“Chờ đã.” Lục Châu đưa tay ngăn lại. Nhan Chân Lạc nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Đế Giang khẽ động bốn cánh, sau đó ngoan ngoãn nằm im bất động. Nó không còn Mệnh Cách Chi Tâm, muốn bay nhanh như trước là việc không thể nào. Mệnh Cách Chi Tâm là lực lượng của nó, ẩn chứa sinh cơ cường đại và năng lượng nguyên khí… Không có thứ này, nó chẳng khác nào tu hành giả không có đan điền khí hải. Đương nhiên bản năng phi hành của nó vẫn còn, nhưng thứ này kỳ thực không có bao nhiêu giá trị.
“Đế Giang, ngươi nghe hiểu lời lão phu nói không?” Lục Châu đứng trước mặt Đế Giang, chầm chậm vuốt râu.
Cạp cạp cạp…
Đế Giang kêu cạp cạp như vịt, Nhan Chân Lạc đứng bên cạnh ngây ngốc nhìn. Cho dù là người có kinh nghiệm phong phú như Nhan Chân Lạc cũng chả hiểu nó muốn nói cái gì.
Lục Châu vuốt râu nói: “Ngươi nghe hiểu thì tốt.”
Nhan Chân Lạc đầu đầy dấu chấm hỏi?
Lục Châu tiếp tục lên tiếng: “Lão phu không quan tâm ngươi từ đâu đến, cũng không quan tâm ngươi đến đây làm gì, nếu đã gặp được lão phu thì lão phu cho ngươi một cơ hội.”
Giọng Lục Châu trầm xuống. “Ngươi có nguyện ý làm toạ kỵ của lão phu không?”
Nhan Chân Lạc câm nín.
Hắn vốn định mở miệng nói chuyện, nhưng ngẫm lại phong cách làm việc của Lục Châu luôn khác người, đành tiếp tục giữ im lặng.
Cạp !
Đế Giang vẫn phát ra âm thanh cầu khẩn.
Lục Châu nghiêm túc nói: “Ngươi không muốn?”
Cạp…
“Bao nhiêu người muốn gia nhập môn hạ của lão phu mà không có cơ hội, súc sinh ngươi lại không biết điều. Ngươi bây giờ không còn Mệnh Cách Chi Tâm, làm sao bay trở về? Cho dù lão phu thả ngươi đi, nửa đường ngươi cũng sẽ bị người khác giết chết ăn thịt. Ngươi có thể thử xem lão phu nói đúng không.”
Nhan Chân Lạc là cường giả sáu Mệnh Cách nhưng nhìn cảnh này cũng thấy mờ mịt không thôi… Nói chuyện như vậy Đế Giang thật sự có thể hiểu?
Cạp cạp cạp…
Đế Giang vỗ vỗ cánh, tựa hồ muốn bay đi. Thân thể mập mạp của nó từ từ lăng không bay lên.
Khi nó dương dương đắc ý bay lên được vài trượng, Lục Châu nhíu mày, sử dụng thần thông âm công quát khẽ: “Ngươi phải cẩn thận !”
Cạp! Đế Giang rớt thẳng xuống đất.
Dù thân thể nó không lớn nhưng khi rơi xuống cũng tạo thành tiếng oanh động khiến đám muông thú trong rừng đập cánh bay loạn xạ. Lá cây xào xạc rơi xuống, mấy phiến lá rơi lên người Đế Giang.
Đế Giang buồn bực kêu lên mấy tiếng ‘cạp cạp’ với vẻ không phục.
Lục Châu lắc đầu nói: “Vẫn còn chấp mê bất ngộ?”
Đế Giang động cánh, ngẩng đầu nhìn thiên không. Nó hướng tới tự do, muốn được vỗ cánh bay lượn trên bầu tời, nhưng lại phát hiện toàn thân run rẩy không thể nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận